Tô Lam cúi đầu nghĩ ngợi mấy giây, sau đó cô ngẩng đầu, nhìn Quan Khởi Kỳ bằng ánh mắt vô cùng kiên định, nói: “Khởi Kỳ, anh là ba nuôi của Xuân Xuân, bây giờ anh đang đóng vai trò một người ba rồi.
Về phần tôi, trái tim tôi đã bình lặng từ lâu, không muốn yêu đương nữa, ít nhất thì bây giờ tôi không muốn yêu.
Còn anh, anh giỏi giang như vậy, cả nhân phẩm và năng lực đều xuất sắc, anh nên có người tốt hơn chứ không phải một người phụ nữ đang từng ly hôn còn có con như tôi!”
Tìm hiểu lâu như vậy, Quan Khởi Kỳ quả thực là một người đàn ông có thể gửi gắm cả đời, hơn nữa Tô Lam cũng rất cảm động với tình cảm anh ấy dành cho cô.
Nhưng suy cho cùng, anh ấy không phải người đàn ông khiến trái tim cô có thể loạn nhịp.
Vả lại Quan Khởi Kỳ quá xuất sắc, ngoại hình, nhân phẩm, năng lực hay gia thế đều tất cả, cô không thể ích kỷ đặt trách nhiệm mà người khác nên gánh vác lên người anh ấy được.
Advertisement Lúc này, Tô Lam hơi hối hận, hối hận vì hôm qua đã ôm anh để ra mồ hôi.
Có lẽ cô đã cho anh một tia hy vọng, thế nên hôm nay anh mới suy nghĩ và hành động như vậy.
Vốn dĩ cô làm vậy là vì áy này và lòng cảm ơn, không ngờ bây giờ lại gây ra phiền phức trong chuyện tình cảm.
“Nhưng tôi cho rằng em là người phụ nữ tốt nhất, ít nhất với tôi thì là vậy.” Quan Khởi Kỳ cố chấp nhìn Tô Lam.
Nghe thế, Tô Lam day đầu mày.
Cô từng ly hôn, có một con nhỏ chưa được một tuổi, xuất thân bình thường, cũng chẳng có sự nghiệp chói lọi gì, cô vẫn được xem là một người phụ nữ tốt sao? Không biết tiêu chuẩn đánh giá của Quan Khởi Kỳ là gì? Tô Lam thầm cười khổ.
Thấy cô không nói, Quan Khởi Kỳ lại lên tiếng: “Tô Lam, bây giờ tôi không cần câu trả lời của em, tôi chỉ hi vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của tôi.”
“Không cần suy nghĩ, bây giờ tôi có thể trả lời anh, tôi không thể nào đồng ý được.”
Ngay sau đó, Tô Lam nghênh đón ánh mắt của Quan Khởi Kỳ, giọng điệu như chém định chặt sắt, không chừa chỗ để thương lượng.
Nghe cô nói vậy, Quan Khởi Kỳ cau mày, hai tay nắm chặt lấy vô lăng, nói: “Xuân Xuân ngày càng lớn, con bé cần một gia đình bình thường, em có từng nghĩ khi con bé hiểu chuyện, nó sẽ hỏi em ba đi đâu rồi không? Đợi đến khi con bé đi nhà trẻ, em sẽ điền vào cột ba ruột thế nào? Còn vấn đề tâm lý sức khỏe của Xuân Xuân nữa, em đã suy nghĩ đến những điều này chưa? Đứa trẻ trong gia đình đơn thân sẽ gặp rất nhiều vấn đề trong tương lai, rất bất lợi trong quá trình trưởng thành của con bé.
Nếu có thể, lúc Xuân Xuân còn chưa hiểu chuyện, chúng ta đưa ra quyết định, vậy thì tương lai con bé là con gái của tôi, chúng ta là một gia đình hạnh phúc, Xuân Xuân sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.”
Nghe thấy những lời này, Tô Lam im lặng, ánh mắt cũng không còn kiên định nữa.
Thực ra không phải cố chưa từng nghĩ đến những điều này, nhưng cô luôn cho rằng vẫn còn sớm, hai năm nữa Xuân Xuân mới đi nhà trẻ, nhưng thời gian như thoi đưa, cuối cùng vẫn sẽ đến ngày đó, cô thật sự không có cách giải quyết vấn đề này.
“Tất nhiên em cũng phải suy nghĩ đến hạnh phúc của em.
Tô Lam, tôi thích em rất lâu rồi, tình cảm tôi dành cho em là thật, tôi có thể xác định tình cảm của mình, cũng có thể gánh vác được trách nhiệm tương lại mà tôi nên gánh vác, tôi chỉ muốn em cho tôi một cơ hội!” Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam bằng ánh mắt chân thành rồi nói.
Lúc này, Tô Lam phải thừa nhận rằng những lời Quan Khởi Kỳ nói thật sự có tác động rất lớn trong suy nghĩ của cô, nhất là vấn đề của Xuân Xuân.
Nhưng cô vẫn không muốn ép buộc bản thân làm chuyện mình không muốn làm, huống hồ Quan Khởi Kỳ xứng đáng có người tốt hơn.
Với tình hình hiện tại của mình, cô tự thẹn mình kém hơn khi đứng trước mặt anh ấy.
Thế nên ngay sau đó, Tô Lam quả quyết ngắt lời anh ấy, Khởi Kỳ, sau này đừng nhắc đến chuyện này với tôi nữa, tôi xem anh là bạn thân, tuyệt đối không có tình cảm nam nữ.
Vả lại Xuân Xuân có người ba nuôi như anh đã là may mắn của con bé rồi, con bé thật sự không có phúc để anh trở thành người giám hộ của nó! Tôi muộn rồi, không nói với anh nữa, tạm biệt.”