“Đây là gi?”
Nhìn thấy Tô Lam đưa phong bì qua, Quan Khởi Kỳ nhíu mày.
Tô Lam cười: “Đây là một vạn mà lần trước anh cho tôi mượn, tôi đã tích đủ rồi, trả cho anh!”
Nghe vậy, đột nhiên mặt Quan Khởi Kỳ nhăn nhó, giọng khó chịu hỏi: “Em đây là có ý gì?”
Advertisement Tô Lam vô tội nhìn Quan Khởi Kỳ đáp: “Tôi đâu có ý gì, chỉ là tích đủ tiền rồi trả cho anh thôi.”
Cô cảm giác như Quan Khởi Kỳ có chút kỳ lạ, trả tiền thôi, sao lại không vui vậy?
Nghe nói vậy, Quan Khởi Kỳ vô cùng tức giận nhận phong bì từ tay của Tô Lam, vẻ mặt tổn thương nói: “Tô Lam, em nghĩ tôi là một người nhân lúc người gặp nguy mà lợi dụng sao?”
Nghe lời này, Tô Lam có chút không hiểu.
“Anh ...!có ý gì? Sao tôi nghĩ như vậy chứ?” “Lúc đầu tôi cho em mượn tiền cũng đâu có ý gì khác, cũng không có bất cứ điều kiện gì.
Đề nghị mà tôi nói với em mấy ngày trước ...!cũng là xuất phát từ tận đáy lòng mình.
Nếu em không đồng ý thì tôi cũng không miễn cưỡng, tôi vẫn sẽ đối xử với em và Xuân Xuân như trước giờ.
Tôi biết là kinh tế của em có hơi khó khăn, bây giờ em còn trả tiền cho tôi, ý của em không phải rất rõ ràng rồi sao? Em đang sợ tôi ép em xác lập mối quan hệ tình cảm với tôi đúng không?”
Nghe đến đây, cuối cùng Tô Lam cũng hiểu được tại sao Quan Khởi Kỳ lại tức giận, thì ra anh ấy nghĩ rằng mình trả tiền vì sợ anh ấy ép mình.
Trong chốc lát Tô Lam rất khó xử, sao cô lại không nghĩ đến điều này chứ?
Advertisement Từ sau khi ra ngoài làm việc và mở cửa hàng online thì cô vẫn luôn mong mau tích đủ một vạn để trả cho Quan Khởi Kỳ, nhưng lại không nghĩ đến mấu chốt là vẫn tổn thương anh ấy, Tô Lam vô cùng tự trách.
21
“Khởi Kỳ, tôi thật sự không có ý đó, tôi cũng chưa từng nghĩ vậy.” Tô Thanh cố gắng giải thích.
Nhưng Quan Khởi Kỳ vốn không muốn nghe.
3
Quan Khởi Kỳ bỗng chốc cầm phong bì trong tay nói: “Không cần giải thích nữa, tôi sẽ không khiến em thấp thỏm không yên thêm, tôi về đây.”
Nói xong, anh ấy quay lưng đi ra cửa lớn.
“Khởi Kỳ.
"Tô Lam nhỏ tiếng gọi một câu, nhưng Khởi Kỳ không hề quay đầu vẫn bước ra cửa lớn và đóng luôn cửa lại.
cửa lớn ngăn cách Tô Lam và Quan Khởi Kỳ, sau khi anh ấy đi, Tô Lam buồn rầu, quay lưng ôm đầu ngồi lên sofa, trong lòng không ngừng tự trách: “Tô Lam à Tô Lam, đứa lỗ mãng này, sao làm việc không suy nghĩ chứ?”
Mấy ngày sau đó, Quan Khởi Kỳ cũng không còn xuất hiện nữa, thậm chí cũng không đến thăm Xuân Xuân.
Lòng Tô Lam rất bối rối, nhưng cô cũng không thể chủ động làm hòa được, cô thật không biết nói gì? Hình như có giải thích thì anh ấy cũng không tin.
Lần này, Tô Lam biết là mình đã làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự tôn của Quan Khởi Kỳ, bây giờ cô chỉ có thể gửi gắm hy vọng cho thời gian, chắc là mấy ngày sau, anh ấy sẽ ổn thôi, dù sao thì anh ấy cũng không phải người thích ghi thù.
Mùa đông càng ngày càng lạnh, Tô Lam vẫn bận bịu công việc ở cửa hàng online.
Mấy ngày gần đây, kinh doanh của cửa hàng lại có khởi sắc, ngày cuối tuần Tô Lam đi đến xưởng trang sức ở vùng ngoại ô để mở rộng nguồn hàng.
Nghe nói xưởng trang sức này có rất nhiều kiểu dáng, tình trạng của hàng hóa cũng rất tốt, nếu lấy hàng từ xưởng thì rất rẻ nên Tô Lam muốn vào xem rồi mua để nhà bán từ từ.
Đi xe buýt từ thành phố Giang Châu đến xưởng này mất hơn hai tiếng, một đi một về tính thêm cả thời gian lựa hàng cũng mất một ngày, nên buổi trưa không thể đút cho Xuân Xuân chút sữa này rồi.
May là cô bé cũng hơn mười tháng, ăn thêm thức ăn bổ sung là được.
Buổi chiều, Tô Lam chọn xong hai thùng hàng, vừa trả tiền xong, điện thoại vội vàng vang lên.
Tô Lam lấy điện thoại ra coi, là chị Vu gọi đến, chắc chắn là gọi hỏi cô khi nào về.
Tô Lam lập tức bắt máy: "Chị Vu, em về ngay đây."
Nhưng vừa nói được phân nửa, chị Vụ vội vàng ngắt lời: "Cô Tô, Xuân Xuân sốt cao lắm, sắp bốn mươi độ rồi, tôi thấy tình hình này có chút không đúng, tôi sợ nó sẽ bị co giật.”
Nghe những lời này, da đầu Tô Lam tê rần, vội nói: "Sao đột nhiên lại phát sốt, lúc tôi đi vẫn còn bình thường mà? Bốn mươi độ cao như vậy, có khả năng là sẽ co giật, chị mau đưa nó đến bệnh viện đi!"
"Tôi ...!Tôi chưa đi bệnh viện khám qua bao giờ, tôi không biết phải làm sao hết?" Giọng chị Vu trở dường như sắp khóc.
Tuổi tác chị Vu không lớn, nhưng không biết chữ, từ dưới quê lên làm bảo mẫu, đúng là chị ấy chưa đi đến bệnh viện lớn trong thành phố bao giờ, Tô Lam nhất thời gặp phải khó khăn.
"Cô Tô, khi nào cô mới về vậy?" Chị Vu dò hỏi trong điện thoại.
"Tôi bên này chạy vội về cũng mất ít nhất hơn hai tiếng, chị đợi một lát để tôi xem Quan Khởi Kỳ có rảnh hay không, nhờ anh ấy đưa hai người đi bệnh viện." Tô Lam nói xong thì cúp điện thoại.
Trong một lúc Tô Lam đã nghĩ ngay đến Quan Khởi Kỳ, bây giờ vào thời khắc nguy hiểm cô thật sự không nghĩ ra được ai khác.