Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Tô Lam nghe thấy lời nói chua ngoa như thế thì nhíu mày, nhìn Tô Yên với vẻ ngạc nhiên, từ lúc nào mà cô ta dám nói ra lời như vậy trước mặt mẹ chứ? Sở Thanh Diên thấy tình huống thành ra như vậy thì vội cởi áo khoác nhung ra, an ủi Tô Yên: “Yên Yên, năm nay là năm đầu tiên anh rể của con tặng quà cho mẹ, quà tặng đắt tiền một chút cũng là chuyện thường tình.

Lại nói, mẹ cũng sẽ không vì quà tặng ít hay nhiều mà phán xét tấm lòng hiếu thuận của các con dành cho mẹ, con đó, lời nói hôm nay của con sẽ làm cho chị con.

Advertisement Lúc này Tô Yên mới kéo lấy tay áo của Sở Thanh Diên, ra vẻ nũng nịu nói: “Mẹ, con không có ý làm chị tổn thương đâu, chỉ là con cảm thấy mình vô dụng quá, không có chỗ nào sánh bằng chị cả!”
“Trong mắt mẹ thì con và chị đều như nhau cả” Sở Thanh Diên vươn tay ôm
đã trở về những ngày xưa kia, chỉ là đứa bé vẫn ôm lấy mẹ làm nũng kia đã có những suy nghĩ phức tạp hơn khi xưa rất nhiều, mình đã không thể hiểu được trong lòng cô ta đang có suy nghĩ gì, trong bất chợt, Tô Thanh cảm thấy Tô Yên thật đáng sợ, đằng sau cái biểu hiện yếu đuối kia là một trái tim đen tối khiến người ta phải khiếp sợ.

Advertisement Vốn dĩ Tô Lam định rời đi, cô cảm thấy bầu không khí nơi đây có gì đó không đúng.

Thế nhưng Sở Thanh Diên cứ kéo lấy tay cô, không cho cô đi, nói rằng bà đã đặt bàn ở quán ăn gần đây rồi, tối nay cả nhà cùng nhau đến đó ăn bữa cơm đoàn viên.

Nghe thấy phải ăn cơm đoàn viên, Tô Lam cũng không dễ dàng đi được, vì cái gọi là cơm đoàn viên của mẹ, cô có miễn cưỡng đến đâu thì cũng phải ở lại đây ăn cơm.

Buổi tối, người trong quán ăn đưa cơm đến, Sở Thanh Diên ra đón.

Trong phòng chỉ còn lại Tô Lam và Tô Yên, Tô Lam cảm thấy ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nên muốn theo đi theo mẹ ra ngoài.

“Chị!” Vào lúc này, người phía sau bỗng nhiên gọi mình một tiếng.

Nghe thấy người phía sau gọi mình là chị, trong lòng Tô Lam chợt căng thắng!
Cô xoay người lại nhìn, chỉ thấy Tô Yên bước lên phía trước vài bước đến trước mặt mình, thấp giọng nói: “Tôi thật không hiểu nổi, vì sao đến cả việc tặng quà năm mới cho mẹ mà chị cũng muốn chen chân vào vậy hả?”
Nghe vậy, Tô Lam biết là cô ta lại nghĩ nhiều rồi, cô chỉ đành đáp lại với vẻ lạnh nhạt: “Chị cũng không muốn chen chân vào đâu, nhưng em đến tặng quà cho mẹ sao không báo trước một tiếng với chị chú? Sao chị biết được hôm nay em cũng đến tặng quà năm mới cho mẹ hả?”
Tô Lam cảm thấy rất tức giận, bây giờ Tô Yên muốn đổ tội cho người khác vào cô ta vậy.

Thế nhưng Tô Yên vẫn cố tình làm loạn, vẻ mặt căm hờn nhìn Tô Lam mà nói: “Tối hôm qua rõ ràng tôi đã gọi điện thoại cho mẹ nói rằng hôm nay tôi với A Hạo muốn đến đây tặng quà năm mới, hơn nữa mẹ còn nói muốn cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, sao chị có thể không biết được chứ?”
“Hai hôm nay mẹ không hề gọi cho tôi một cuộc gọi nào cả!” Tô Lam giải thích.

Nhưng Tô Yên không chỉ không tin mà trái lại còn nói: “Chị cố ý muốn làm tôi bẽ mặt, không phải chỉ là ăn tết thôi sao, chị mua một cái áo khoác nhung thì cũng thôi đi, còn dây chuyền vàng, còn có hải sâm tổ yến gì đó nữa, tôi chỉ mua cho mẹ một cái áo nhung với chút đồ ăn thôi, chị làm như vậy là muốn và mặt tôi, chị muốn ra oai với tôi rằng chị kiếm được một tên đàn ông lắm tiền có đúng hay không?
Mặc dù đã biết rằng hôm nay mình đến tặng quà năm mới gặp phải Tô Yên là chuyện hơi ba chấm thật, nhưng cô cũng đâu có muốn làm như vậy, rốt cuộc trong đầu của Tô Yên đang nghĩ cái gì vậy chứ? Dù sao thì Tô Lam cô đây làm gì cũng không đúng, làm chuyện gì cũng là cố ý nhằm vào cô ta.

Lúc này, Tô Thanh cảm thấy tim mình rất lạnh rất lạnh, Tô Yên đã không còn là em gái của cô nữa, cô đã quá thất vọng về cô ta rồi.

“Có phải em bị ảo tưởng rồi không?” Tô Lam cảm thấy mình đã không còn sức lực và cũng không muốn phản bác nữa, trong giọng điệu của cô giờ đây ngoài khinh rẻ thì cũng là xem thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui