Quan Triều Viễn vuốt ngực rồi ngồi vào ghế sau, anh vừa đóng cửa xe thì Lâm Minh mới nhìn thấy vết máu trên người anh.
Anh ta ngạc nhiên hỏi: "Tổng giám đốc Quan, anh bị thương sao?"
"Không có gì, chỉ vết thương nhỏ thôi." Quan Triều Viễn hời hợt nói.
Advertisement Tuy rằng Quan Triều Viễn nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Lâm Minh thấy miệng vết thương của anh rất sâu, nên anh ta đề nghị: "Hay là tôi đưa anh đi bệnh viện băng bó một chút?"
"Không cần, đưa tôi về nhà đi." Quan Triều Viễn dùng giọng nói tức giận mà ra lệnh.
Lâm Phong nhíu mày, cuối cùng anh ta cũng không dám nói thêm gì nữa, trực tiếp lái xe thật nhanh đến nhà của Quan Triều Viễn.
Về đến nhà, Quan Triều Viễn cởi bỏ áo khoác, lại cẩn thận cởi áo sơ mi ra.
Advertisement Bây giờ Lâm Phong mới thấy được vết thương của Quan Triều Viễn ở dưới bờ vai anh.
Miệng vết thương rất sâu, bây giờ vẫn còn đang rướm máu.
Anh ta tranh thủ lấy hộp thuốc y tế ra, bắt đầu xử lý miệng vết thương cho anh.
Quan Triều Viễn ngồi ở đó giống như một pho tượng vậy.
Trên mặt cũng không có một chút biểu cảm nào, đến nỗi khi Lâm Phong dùng cồn đổ vào
miệng vết thương của anh để tiêu độc, anh cũng không có cảm giác đau đớn.
Có lẽ nơi mà anh thực sự cảm thấy đau chính là trái tim!
Mười mấy phút sau, Lâm Phong đã băng bó kỹ vết thương.
Anh ta không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc Quan, không phải anh đi tìm cô Tô để giải thích chuyện của Minh An sao? Sao anh lại bị thương như vậy?"
Sau một đêm không ngủ, đương nhiên là Quan Triều Viễn không thể bỏ Tô Lam được.
Cho dù bây giờ cô đang ở cùng với Quan Khởi Kỳ thì thế nào? Bởi vì cô hiểu lầm anh, cô cũng không biết chân tướng sự việc.
Người mà cô yêu chỉ có anh mà thôi, Quan Triều Viễn luôn tự tin như vậy.
Vì vậy, anh quyết định đi tìm cô, nói chuyện của Minh An với cô.
Anh tin rằng nhất định cô sẽ trở về bên cạnh anh.
Anh là một người kiêu ngạo, anh không muốn dùng con cái để trói buộc cô ở cạnh anh.
Anh muốn cô cam tâm tình nguyện trở về trong lòng của anh.
Thế nhưng lúc này, Quan Triều Viễn không bình tĩnh nổi nữa.
Chỉ cần cô có thể trở lại bên cạnh của anh, trở về với Minh An thì cho dù cô có về với anh vì con trai, anh cũng sẽ không để ý đến chuyện đó nữa.
Hôm nay anh đi tìm Tô Lam, cô đã căm hận anh quá rồi.
Cô cũng không chịu nghe lời giải thích của anh, vì vậy bây giờ anh biến thành bộ dạng như hiện tại.
Thật ra, trong lòng Quan Triều Viễn cũng rất hối hận, vì sao hôm nay anh lại không thể khống chế được tâm trạng của mình chứ? Khi cô nói ra chuyện cô đang ở cùng với Quan Khởi Kỳ, sự ghen ghét đã làm cho anh choáng váng đầu óc, liều lĩnh mà làm tổn thương cô.
Bây giờ, anh thực sự muốn đưa tay đấm cho mình hai cái.
Vì sao anh vừa gặp cô, dường như anh không thể nào khống chế nổi cảm xúc của bản thân vậy?
"Tổng giám đốc Quan?" Thấy đã rất lâu rồi mà Quan Triều Viễn không nói gì, Lâm Phong nhíu mày, anh ta phát hiện hôm nay tâm trạng của Quan Triều Viễn rất không bình thường.
"Tôi muốn yên tĩnh một chút, cậu đi về đi!" Quan Triều Viễn xua xua tay với Lâm Phong.
"Vâng." Lâm Phong chần chừ một chút, rồi đi ra ngoài.
Lâm Phong đi rồi, Quan Triều Viễn mới cầm một điếu thuốc lên, sau đó anh cắn mạnh hai cái, giống như đang muốn vứt bỏ tâm trạng khó chịu trong lòng.
Lúc này, cửa phòng bị mở, một cậu nhóc tinh quái chạy vào.
"Ba!" Cậu bé trực tiếp chạy đến bên cạnh anh.
Thấy Minh An, Quan Triều Viễn vội vàng dập mẩu thuốc lá giữa ngón tay.
Minh An mới ra viện, cậu bé không chịu được mùi thuốc lá.