Sau đó, tht thuận thế rúc vào vòng tay Quan Khởi Kỳ.
Advertisement Chẳng dễ gì mới cảm nhận được vẻ dịu dàng chủ động của cô hôm nay, tay Quan Khởi Kỳ cũng ôm chặt eo cô, anh tì cằm lên trán cô, không ngừng vuốt
ve.
“Khởi Kỳ.” Tô Lam khẽ gọi.
“Ừm?” Quan Khởi Kỳ nhẹ giọng ừm một tiếng.
“Chi bằng cuối năm chúng ta kết hôn đi.” Tô Lam cắn môi dưới, sau đó thốt ra câu này.
Lúc này, thân nhiệt ấm áp và vòng ôm rộng lớn của Quan Khởi Kỳ là thật.
Trong sự chân thật này, cô cảm thấy an toàn đến lạ, trong lòng có
Advertisement một tiếng nói đang nhắc nhở cô, nếu bỏ lỡ người trước mắt, sau này cô sẽ không tìm được người đàn ông tốt với cô như vậy nữa.
Thế nên cô muốn nhanh chóng giữ lấy người đàn ông này, giữ lấy tất cả những điều này, để cuộc sống của cô và Xuân Xuân ổn định.
Mặc dù cô biết cô ích kỷ, vì cô không hoàn toàn yêu người đàn ông này nên mới đồng ý ở bên anh ấy, thực ra cô và Xuân Xuân là gánh nặng rất lớn của anh ấy.
Nhưng bây giờ cô đã cùng đường, đây là con đường nhẹ nhàng duy nhất trước mặt cô.
Tất nhiên, cô thầm thề: Sau khi lựa chọn Quan Khởi Kỳ, cô sẽ yêu thương anh, chăm sóc anh, cố gắng để mình yêu anh.
Tương lai thủy chung với anh, tuyệt đối sẽ không phản bội anh, làm mọi thứ trong khả năng của cô!
“Em nói gì?” Đột nhiên nghe thấy câu này của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ đẩy bả vai Tô Lam ra, nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt như không thể tin được.
Thấy vẻ ngạc nhiên của anh ấy, Tô Lam cười nói: “Em nói, nếu cuối năm anh không bận thì chúng ta có thể tổ chức hôn lễ.”
Lúc nói đến đây, mặt Tô Lam đỏ lên, hai bên gò má cũng phớt hồng.
Sau khi có được lời xác nhận, Quan Khởi Kỳ mừng rỡ nói: “Không bận, không bận, tết Nguyên tiêu chúng ta tổ chức hôn lễ.”
“Được.” Thấy anh ấy vui vẻ như vậy, Tô Lam gật đầu.
Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ nhìn xoáy vào người trước mắt, hỏi: “Em...!sao lại đột nhiên thay đổi ý định vậy?”
Tô Lam ấn đầu mày, tất nhiên cô không thể nói ra chuyện xảy ra hôm nay, bèn qua loa lấy lệ nói: “Em suy nghĩ lâu lắm rồi, cảm thấy anh nói đúng, chúng ta đã quyết định ở bên nhau, vậy thì anh chóng ổn định thì tốt hơn.”
Quan Khởi Kỳ cười, ôm Tô Lam vào lòng.
Tô Lam áp mặt trước lồng ngực anh ấy, có thể nghe rõ nhịp tim đập mạnh của anh ấy.
Cô biết tình cảm Quan Khởi Kỳ dành cho cô là thật lòng, nhưng lúc này đây, trong đầu cô vẫn hiện lên gương mặt lạnh lùng anh tuấn của Quan Triều Viễn.
Cô cố gắng muốn quên đi anh nhưng lại không thể, cô nghĩ có lẽ thời gian là thứ chữa lành vết thương tốt nhất.
Thời gian dần trôi, mọi thứ giữa cô và Quan Triều Viễn cũng sẽ cuốn theo gió.
Quan Khởi Kỳ ôm Tô Lam, vui mừng xúc động nói: “Tô Lam, anh thật sự không ngờ hạnh phúc lại đến đột ngột như vậy, anh thề tương lai sẽ tốt với em, cũng sẽ tốt với Xuân Xuân.
Sau này hai mẹ con em chính là trách nhiệm trên vai anh!”
Nói xong, Quan Khởi Kỳ bước tới trước, nằm sấp trước Xuân Xuân, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cô bé, trong mắt chất chứa đầy tình thương của ba.
Thấy anh ấy như vậy, trong lòng Tô Lam như được an ủi, trái tim cũng trở nên ấm áp.
Tô Lam vô cùng cảm động, cô bước tới ôm lấy Quan Khởi Kỳ, hôn lên môi anh.
Quan Khởi Kỳ không ngờ hôm nay Tô Lam sẽ chủ động như vậy, sau khi sững người, tất nhiên anh ấy sẽ từ bị động biến thành chủ động, trao cô một nụ hôn nồng nhiệt.
Một đôi trai gái đang độ tràn đầy sức sống, sau vài lượt dây dưa triền miên thì tất nhiên sẽ dễ xảy ra phản ứng hóa học.
Chẳng mấy chốc, giữa họ không còn là nụ hôn đơn thuần nữa.
Nhiệt độ trong phòng bỗng tăng cao, dưới ánh đèn tường mờ tối, bầu không khí càng thêm mập mờ, mọi thứ đều như nước chảy thành sông.
Tô Lam bị anh ấy đẩy lên chiếc giường mềm mại, cô nhắm mắt lại, vì cô vẫn không quen, nhưng trái tim cô mách bảo rằng: Là lúc này, cô nên hoàn toàn chấp nhận Quan Khởi Kỳ!