Quan Khởi Kỳ cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Cậu với mẫu dạ xoa đó vẫn tơ vương không đứt à?” Diệp Vĩnh Thành ôm ghế xe, đau khổ nói: “Việc tôi hối hận nhất đời này chính là dây vào cô ta, tôi trốn cô ta hơn một năm rồi, tôi tưởng chắc chắn ổn hết rồi nên năm ngoái về nước ăn tết, ai mà ngờ Hồ Mỹ Ngọc nghe được tung tích của tôi, mấy hôm nay đuổi theo chặn tôi, tôi thật sự sắp phát điên rồi!”
“Cậu...” Quan Khởi Kỳ vừa định nói gì đó.
Advertisement Diệp Vĩnh Thành nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó lập tức nằm bò trên ghế sau, nói: “Cô ta đến rồi! Đừng để cô ta nhìn thấy tôi, nếu không tôi thảm luôn đấy!”
Tô Lam ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác lông thú đang đứng cách xe bọn họ chưa đến mười mét nhìn đông ngó tây, có lẽ là đang tìm Diệp Vĩnh Thành.
Lâu rồi không gặp, Hồ Mỹ Ngọc lại quay về kiểu ăn mặc trước đây, tóc uốn xoăn, tai đẹp khuyên bản lớn, áo khoác lông thú màu trắng, bên dưới là váy da rất ngắn màu đen, chân mang một đôi boot da màu đỏ, mặt trang điểm xinh đẹp nhưng cực kỳ đậm.
Có thể nói những ngày quen Diệp Vĩnh Thành, Hồ Mỹ Ngọc vẫn quần áo rất bình thường, ít nhất là khi đó ăn mặc khá lịch sự tao nhã.
Tất nhiên cũng có thể là vì quần áo tr hãng nổi tiếng, dù sao thì quần áo hở tí là trên chục nghìn mặc trên người ai cũng sẽ toát vẻ tôn quý thôi, hơn nữa nhân viên của cửa hàng nổi tiếng sẽ chủ động phục vụ tận tình để phổi đồ cho bạn.
Thấy Hồ Mỹ Ngọc tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy Diệp Vĩnh Thành, cô ta khí thế ngời ngời, giậm chân, còn lắc chân một cái.
Advertisement Nhìn thấy thế, khóe miệng Tô Lam nhếch lên, toát vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Đúng là không ngờ Hồ Mỹ Ngọc cũng có ngày này, chỉ là trong lòng vừa sung sướng vừa phức tạp.
Cùng là phụ nữ, thực ra cô ta cũng rất đáng thương, chỉ là nghĩ đến những việc cô ta làm thì lại cảm thấy đều là cô ta tự chuốc lấy.
Thực ra ông trời cũng rất công bằng, gieo gió thì gặt bão, tất cả đều có nhân quả.
Lúc này, đèn đỏ chuyển sang xanh.
Quan Khởi Kỳ giẫm chân ga, xe đi qua ngã tư, bỏ lại Hồ Mỹ Ngọc ở phía sau.
Giây sau đó, Quan Khởi Kỳ mới buồn cười nói: “Mẫu dạ xoa bị vứt ở phía sau rồi, cậu có thể thở phào”
Lúc này, Diệp Vĩnh Thành mới từ từ ngồi thẳng người lại, nhìn ra sau qua cửa sổ xe bằng ánh
mắt cảnh giác.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Hồ Mỹ Ngọc nữa anh ta mới thở phào một hơi.
“Mẹ ơi, tôi lại thoát được một kiếp rồi!” Đang trời đông mà Diệp Vĩnh Thành đổ cả mồ hôi lạnh.
Thấy bộ dạng này của Diệp Vĩnh Thành, Quan Khởi Kỳ không khỏi nói: “Cậu xem cậu kìa, cho dù cô ta là sư tử Hà Đông thì cũng chỉ là một người phụ nữ thôi mà, cậu làm gì mà sợ cô ta thế?” Diệp Vĩnh Thành lau mồ hôi, lắc đầu đáp: “Cậu không biết cô ta vô lý ấy chứ, hơn nữa còn làm càn làm bậy, trước đây có mẹ tôi thì mẹ tôi có thể trị cô ta, giờ tôi thật sự chẳng có cách gì với cô ta cả!”
Nghe thế, Tô Lam không khỏi nhíu mày.
Ý gì thế? Mẹ Diệp Vĩnh Thành không còn nữa?
Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ cười hỏi: “Cậu xuống xe chỗ nào? Bọn tôi phải đi thử váy cưới rồi.”
Diệp Vĩnh Thành nghĩ ngợi, đáp: “Vậy tôi đi thử đồ cưới với hai người, giờ tôi sợ đến nỗi chưa bình tĩnh lại được!”
“Ha ha! Quan Khởi Kỳ với Tô Lam nghe thể thì bật cười, chỉ có thể đồng ý.
Đồ cưới Quan Khởi Kỳ đặt ở một cửa hàng váy cưới rất nổi tiếng ở thành phố Giang, cho dù là trang trí, sản phẩm hay phục vụ thì đều thuộc loại hàng đầu.
Nhân viên phục vụ dẫn Quan Khởi Kỳ và Diệp Vĩnh Thành đến một gian phòng nghỉ để đợi, Tô Lam được phục vụ đưa thẳng đến phòng thay đồ VIP.
Tô Lam thay chiếc váy cưới Quan Khởi Kỳ đã đặt từ Ý về cho cô, cô đi đến trước gương, nhìn bóng người mặc váy trắng tinh khôi trong gương, không khỏi há hốc miệng.