Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Nửa tiếng sau, Tô Lam khoác tay Quan Khởi Kỳ ra khỏi cửa hàng váy cưới.

Người đàn ông mặc áo khoác gió dài màu đen đứng trong một góc nhìn thấy hai người nói cười vui vẻ thì không khỏi cau mày, cảm thấy hơi chướng mắt.

Advertisement “Ba, dì xinh đẹp đó là mẹ sao?” Minh An vươn tay kéo vạt áo gió của Quan Triều Viễn, hỏi bằng giọng non nớt.

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn con trai, anh ngồi xổm xuống, nắm cánh tay bé xíu của Minh An, nói: “Đó là mẹ con, mọi chuyện trông vào con rồi.”
“Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ!” Minh An làm tư thế đứng nghiêm, sau đó xoay người chạy về phía Tô Lam.

Quan Khởi Kỳ ga lăng mở cửa ghế phụ lái cho Tô Lam, Tô Lam vừa định sải bước đi tới, không ngờ phía sau truyền đến một giọng nói non nớt vang vọng: “Mẹ”
Advertisement Nghe thấy có trẻ con gọi, Tô Lam dừng lại quay đầu nhìn theo bản năng.

Chỉ thấy một bé trai khoảng ba bốn tuổi mặc áo khoác đen trông rất đáng yêu chạy đến phía sau cô, vươn bàn tay múp máp nắm lấy vạt áo khoác của cô rồi thân mật gọi: “Mẹ!”
Tô Lam hơi ngẩn ra, nhìn xung quanh cũng chẳng thấy ai nên ngồi xổm xuống, nhìn cậu bé đầu nấm đáng yêu rồi cười nói: “Bạn nhỏ, có phải cháu không tìm thấy mẹ không?”
“Mẹ là mẹ con!” Minh An chớp đôi mắt to tròn nhìn Tô Lam.

Lúc này, Tô Lam hoàn toàn sững người, thầm nghĩ: Đứa bé này từ đầu đến thế nhỉ? Sao lại gọi cô là mẹ? Hơn nữa cậu bé này trông rất đáng yêu, ăn vận gọn gàng sạch sẽ, nhìn là biết đứa trẻ xuất thân từ gia đình giàu có rồi, không thể nào có người bỏ rơi được.

Lúc này, Quan Khởi Kỳ hơi mất kiên nhẫn nói: “Bạn nhỏ, đừng nghịch nữa, nhanh đi tìm ba mẹ cháu đi, cô chú còn có việc.”
“Hu hu..” Quan Khởi Kỳ sầm mặt, Minh An lập tức dụi mắt bật khóc.

Tô Lam thấy thế tình thương của mẹ trỗi dậy, cô vươn tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Minh An, ngẩng đầu nói với Quan Khởi Kỳ bằng giọng quở trách: “Anh nói nhỏ tiếng thôi, làm thằng bé sợ rồi này.”
Nghe Tô Lam phê bình, Quan Khởi Kỳ lúng túng, lập tức ngậm miệng.

Tô Lam vội dịu dàng dỗ dành cậu bé trong lòng: “Đừng khóc, giọng chú hơi lớn một chút, chúng ta mặc kệ chú nhé?”
“Vâng!” Tô Lam vừa dứt lời, Minh An lập tức cười rạng rỡ, đáp một chữ 'vâng.

Thấy cậu bé trước mặt nở nụ cười, Tô Lam cảm thấy cậu bé này cũng dễ khóc dễ cười thật, nhưng có thể là trẻ con đều vậy nên cũng không để tâm.

Nhưng ngay sau đó, lúc Tô Lam nhìn kỹ khuôn mặt của cậu bé này, trái tim cô như hẫng đi một nhịp.

Vì đường nét khuôn mặt của cậu bé này thật sự vô cùng quen thuộc, có cảm giác như đã từng quen, nhưng có nhất thời không nhớ được đã thấy gương mặt này ở đâu.

“Bạn nhỏ, ba mẹ cháu đâu?” Tô Lam thầm nghĩ cậu bé chạy đi mất, chắc chắn ba mẹ cậu bé rất lo lắng, vẫn nên nghĩ cách đưa cậu bé về mới được.

“Ba ở bên kia!” Minh An giơ tay chỉ về phía ngã rẽ.

Tô Lam nhìn sang bên đó rồi đứng dậy nói với Quan Khởi Kỳ: “Anh ở đây đợi em một lát, em đứa thằng bé đi tìm ba nó.”
“Anh đi với em” Quan Khởi Kỳ cau mày nói.

“Không cần đầu, anh ở đây đợi em là được rồi, em giao thằng bé cho ba nó rồi quay lại” Tô Lam mỉm cười, sau đó nắm tay cậu bé đi về phía ngã rẽ.

“Bạn nhỏ, cháu tên là gì vậy?” Trên đường, Tô Lam cười hỏi.

“Con tên Minh An ạ.” Minh An ngẩng mặt đáp.

Nghe thế, Tô Lam không khỏi khựng lại.

Sau đó cô cúi đầu nhìn Minh An, trong lòng càng thêm ngờ vực.

Lúc này, cô mới nhận ra cậu bé này giống hệt Quan Triều Viễn, đường nét khuôn mặt cực kỳ giống.

Minh An? Lẽ nào cậu bé trước mắt là Minh An năm đó Quan Triều Viễn nhận nuôi?
Nhưng...! nhưng sao cậu bé này lại giống Quan Triều Viễn đến thế? Chẳng phải anh nhận nuôi sao? Cậu bé với Quan Triều Viễn chắc không có quan hệ huyết thống chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui