Lúc đầu Tô Lam nhận định là Quan Triều Viễn lợi dụng Minh An để phá vỡ chuyện kết hôn giữa cô với Quan Khởi Kỳ.
Nhưng trằn trọc cả đêm, ngờ vực trong lòng Tổ Lam ngày càng lớn.
Thực ra có thể là từ tận đáy lòng cô cũng có khát vọng: Hi vọng Quan Triều Viễn nói thật, hi vọng Minh An thật sự là đứa trẻ năm đó cô sinh ra.
Advertisement Cô hi vọng biết bao đứa trẻ năm đó không chết yểu, hi vọng nó vẫn sống trên đời, cho dù là Quan Triều Viễn đang âm mưu gì thì cô cũng không sợ, cô chỉ hi vọng con trai cô còn sống.
Sáng sớm, Tô Lam gần như cá đêm không ngủ cuối cùng cũng đưa ra quyết định: Cô phải đi tìm Quan Triều Viễn, mặc kệ anh muốn làm gì, cô phải làm rõ chuyện này.
Tô Lam nhìn Xuân Xuân đang ngủ say trong nắng sớm, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ nói: “Xuân Xuân, nếu con có một người anh trai chơi với con, liệu con có vui không?”
Advertisement Khuôn mặt mũm mĩm của Xuân Xuân say ngủ, Tô Lam ngắm cô bé một lúc rồi nói: “Cho dù lần này kết quả có thể nào thì mẹ cũng phải làm rõ chuyện này, mẹ muốn làm rõ rốt cuộc Minh An có phải con trai mẹ hay không.”
Trời sảng, Tô Lam cũng không quan tâm được gì khác nữa, cô lập tức gọi cho Lâm Minh.
“Xin chào, cho hỏi là ai đấy ạ?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Minh.
Tô Lam đã đổi số điện thoại vài lần, thế nên Lâm Minh không rõ là ai gọi cho anh ta.
Trợ lý Lâm, tôi là Tô Lam” Tô Lam siết chặt tay cầm điện thoại.
“Cô Tô? Rõ ràng Lâm Minh hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Tô Lam.
“Tôi muốn gặp Quan Triều Viễn nhanh nhất có thể mong anh thu xếp giúp tôi.” Tô Lam thấp giọng nói.
Người ở đầu kia điện thoại ngẩn ra, sau đó lập tức nói: “Được.
Cô Tô, cô nhớ nghe điện thoại của tôi, tôi liên lạc với tổng giám đốc Quan rồi sẽ lập tức trả lời cô.”
“Cảm ơn anh.” Tô Lam nói xong thì cụp điện thoại.
Chẳng lâu sau, có lẽ chưa đến hai phút, điện thoại của Tô Lam lại đổ chuông.
Thấy số điện thoại của Lâm Minh, Tô Lam lập tức nghe máy.
“Alo?” Tô Lam hơi sốt ruột, cô chỉ mong có thể gặp Quan Triều Viễn ngay bây giờ.
“Cô Tô, chín giờ sáng hôm nay tổng giám đốc Quan sẽ đợi cô ở nhà anh ấy.” Lâm Minh ở đầu kia điện thoại nói.
Nghe thế, Tô Lam cau mày: “Nhà anh ta?”
Đến nhà anh gặp nhau, Tô Lam vẫn hơi kiêng dè, không biết anh lại giở trò gì? Đến lúc đó một cô gái yếu ớt như cô chẳng phải để mặc anh ức hiếp sao? Lâm Minh như đã biết trước Tô Lam sẽ kiêng dè nên nói tiếp: “Cô Tô, tổng giám đốc Quan nói anh ấy sắp xếp gặp ở nhà một là không muốn gây thêm phiền phức, hai là tiện để cô thăm một vài đồ đạc lúc nhỏ của Minh An.
Nếu cô không yên tâm, tổng giám đốc Quan bảo tôi đi với cô.”
Tht biết, muốn là rõ sự thật thì cô không thể không vào hang cọp, vả lại cho dù Lâm Minh đi theo cô thì có thể làm được gì? Chẳng phải anh ta nghe theo lệnh của Quan Triều Viễn à, đây hoàn toàn là trò lừa trẻ con.
Cuối cùng, Tô Lam hạ quyết tâm, gật đầu đáp: “Được, anh chuyển lời tới anh ta, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Được.” Lâm Minh nói xong thì cúp điện thoại.
Không lâu sau, chị Vu đến, Xuân Xuân cũng tỉnh.
Ăn sáng xong, Tô Lam vào bếp, thừa lúc chị Vu không để ý, cô bỏ một con dao cắt dưa vào túi xách.