Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


"Không phải tôi ghét anh mà là tôi căm hận anh.

Không phải không muốn ở cùng anh thêm
Advertisement một phút nào nữa mà là không muốn ở cùng anh thêm một giây nào nữa!" Tô Lam trả lời dứt khoát như định chém sắt.

Những ái hận tình thù trong quá khứ hiện về, Tô Lam hận Quan Triều Viễn đến cực điểm, nếu như không phải vì chuyện của Minh An, cô sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này, cũng không ngồi nói chuyện mặt đối mặt với anh.

Advertisement Lời nói của Tô Lam khiến Quan Triều Viễn hơi đau lòng, anh cúi đầu ngồi đó, rồi vươn tay châm một điếu thuốc, rít hai cái thật mạnh.

Ngửi thấy mùi thuốc lá gay mũi, Tô Lam không khỏi họ hai tiếng.

Nghe thấy tiếng ho khan, Quan Triều Viễn mới nhận ra mình khiến cô bị sặc, vội vàng bỏ thuốc vào gạt tàn.

Tô Lam không muốn lãng phí thời gian với anh, nóng nảy nói: "Anh gọi tôi đến là muốn nói cái gì? Rốt cuộc Minh An là con của anh với ai?"
"Đương nhiên Minh An là con trai chúng ta." Quan Triều Viễn nhìn thẳng vào Tô Lam trả lời.

Nghe vậy, Tô Lam nhíu mày, giọng điệu hơi kích động: "Quan Triều Viễn, chuyện đã đến nước này, sắp tới tôi và Quan Khởi Kỳ chắc chắn sẽ kết hôn, anh đừng bịa chuyện phá hoại hạnh phúc của chúng tôi được không?"
"Em cho là tôi đang bịa chuyện sao?" Hiển nhiên câu nói của cô đã đâm cho anh một nhát dao.

"Nếu không còn có thể là cái gì? Anh nói Minh An là con của chúng ta? Ban đầu anh nói đứa bé tôi sinh ra bị chết yểu mà? Hơn nữa bệnh viện cũng cấp giấy chứng tử, chẳng lẽ tất cả đều là giả?" Tô Lam chất vấn.

"Đúng vậy, chuyện đứa bé chết yểu là giả, giấy chứng tử của bệnh viện cũng là do tôi tìm người làm giả để khiến em nghĩ đứa bé thật sự đã chết, sau này sẽ không đi tìm nó nữa" Quan Triều Viễn thừa nhận.

Nghe vậy, Tô Lam dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, kích động hỏi: "Sao anh phải làm như vậy? Lừa tôi rằng đứa bé đã chết có lợi gì cho anh? Hơn nữa, anh còn giấu diếm mọi người về việc anh nhận nuôi Minh An, nuôi dạy con trai của chính mình trong một nơi tăm tối không phải cách mà một người bình thường làm.

Anh còn nói là không lừa tôi, anh nghĩ tôi là đồ ngốc sao? Anh nói gì tôi đều phải tin sao?"
Tô Lam cho rằng những gì Quan Triều Viễn nói thật sự quá hoang đường, cô cũng không suy ra được lý do chính đáng để anh làm tất cả những điều này.

Quan Triều Viễn bóp chặt hai tay, chán nản nói: "Ban đầu tôi cho rằng em không yêu tôi, trong lòng vẫn còn Trịnh Hạo, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, tôi thừa nhận là tôi quá tự phụ, tôi vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng không có thứ gì tôi muốn mà không có được, bao gồm cả tình cảm.

Hơn nữa, em cứ mở miệng là đòi ly hôn với tôi, vì để sau này tôi sẽ từ bỏ em, không liên quan.

gì đến em nữa, cho nên tôi đã nói dối đứa bé vừa sinh ra thì chết yểu, như vậy em sẽ không đến tranh quyền nuôi con với tôi, đến lúc đó sẽ bớt được phiền toái.

Trong lúc nóng nảy tôi đã nói dối, sau này tôi đành phải tiếp tục nói dối để che giấu sự thật, thật ra bây giờ tôi rất hối hận, ban đầu tôi không nên làm vậy, tôi có lỗi với em, càng có lỗi với Minh An!" Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt Quan Triều Viễn đầy vẻ tự trách và áy náy, anh lấy tay xoa mạnh lên mặt mình, Tô Lam chưa bao giờ thấy anh hối hận như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui