Cảm nhận được sự đụng chạm bất ngờ từ người đằng sau, cơ thể Tô Lam chống cự theo bản năng, cô vươn tay ra tóm lấy tay anh, lớn tiếng trách móc: "Quan Triều Viễn, anh đừng đụng vào tôi!"
Anh đã làm cô tổn thương quá nhiều, mặc dù lúc này Tô Lam đã biết anh có lí do không thể làm trái được nhưng vẫn vô cùng ghét bỏ anh.
Advertisement "Được, tôi không đụng vào em nữa." Quan Triều Viễn thu hai tay lại, dừng giữa không trung.
"Quan Triều Viễn, anh đừng hòng lấy Minh An ra uy hiếp tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bị anh uy hiếp đầu." Tô Lam gào lên với Quan Triều Viễn.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn để lộ nét mặt buồn rầu, lùi về sau một bước, trong mắt ẩn chứa nỗi đau khôn xiết: "Trong lòng em, tôi là kẻ không từ thủ đoạn nào, có thể mang cả con trai ra đánh cược hay sao?"
"Phải." Tô Lam nói chắc nịch.
Advertisement Quan Triều Viễn chấn động đứng không vững, sau đó thất vọng quay lưng lại với cô, nói: "Nếu đã vậy rồi thì em đi đi!"
Tô Lam nhìn bóng lưng đơn độc ấy, trong lòng dâng trào xót xa, nhưng cuối cùng cô vẫn không muốn tin anh lần nữa, vậy nên đã quay người mở cửa, bước ra bên ngoài.
Tô Lam lảo đảo bước ra sau tiểu khu, chẳng biết đi được bao lâu, mãi đến khi chân tê rần mới tìm được một băng ghế ven đường, ngồi xuống.
Cô ôm lấy chiếc cặp da của mình, trong đầu toàn là những lời Quan Triều Viễn mới nói lúc nãy và gương mặt của Minh An.
Quan Minh An thực sự là con trai cô sao? Lời Quan Triều Viễn vừa nói đều là thật sao? Tô Lam cảm thấy trái tim mình đau nhói, không biết có nên tin lời anh hay không, nhưng sâu trong tim lại có một giọng nói vang lên, nếu như Quan Minh An là đứa con trai cô sinh ra năm ấy, vậy có thực sự rất muốn nhận con, nghĩ lại cậu bé mới còn nhỏ như vậy đã phải chịu đựng đủ thứ chuyện, trong lòng cô lại thấy cực kì tự trách.
Tô Lam không rõ mình đã về nhà kiểu gì, chỉ biết lúc mình trở lại đã là chiều rồi.
"Em đã đi đâu thế?" Một giọng đàn ông đột nhiên vang lên.
Tô Lam ngẩng lên nhìn đã thấy Quan Khởi Kỳ ngồi trên ghế sô pha.
Thấy anh, Tô Lam day ấn đường hỏi: "Sao anh lại ở nhà?"
"Anh hỏi em đã đi đâu?" Ấn đường Quan Khởi Kỳ nhíu chặt.
"Xuân Xuân đâu?" Tô Lam nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng chị Vụ và Xuân Xuân đầu.
"Anh hỏi em đã đi đâu?" Tô Lam cứ hỏi một đằng đáp một nẻo suốt mấy lần nên Quan Triều Viễn cũng chợt nâng tông giọng, hơn nữa ẩn chứa trong đó còn là sự chất vấn và uy nghiêm.
"Em.." Tô Lam không biết có nên nói chuyện hôm nay cho Quan Khởi Kỳ nghe hay không, vậy nên cứ vòng vo mãi không nên lời.
Dĩ nhiên bây giờ lòng cô cũng đang rối bời nên chẳng có tâm trạng để mà lừa gạt anh ấy, trong đầu cô lúc này chỉ có Quan Minh An.
"Trả lời câu hỏi của anh khó lắm sao?" Quan Khởi Kỳ nhăn mặt.
Trước mặt cô, dường như anh ấy chưa từng nhăn mặt, nhưng hôm nay trong sắc mặt anh tệ như vậy, Tô Lam cũng thấy chột dạ.
Lẽ nào anh ấy đã biết được việc hôm nay cô đã làm sao?
Tô Lam nhớ sáng nay mình đã bảo anh ấy mình có hẹn với Kiều Tâm, chẳng lẽ anh đã nhìn ra lời dối trá của cô rồi sao?
Vốn cô cũng chẳng làm gì với Quan Triều Viễn, mà dù Quan Minh An có là con trai cô thật thì cô cũng chẳng cần phải giấu giếm.
Vậy nên, ngay sau đó, Tô Lam đã đi thẳng đến, nói: "Em đến nhà Quan Triều Viễn"
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ ngẩn người ra, sau đó cười khẩy: "Xem ra em vẫn không quên được anh ta, là do anh quá ngu ngốc."
Nói rồi, anh ấy đứng ngay dậy, quay lưng đi ra bên ngoài.
Thấy Quan Khởi Kỳ hiểu lầm, Tô Lam vội vàng chạy đến kéo tay anh ấy lại, giải thích: "Khởi Kỳ, anh hiểu lầm rồi!"