Lúc này, một nụ cười khổ xuất hiện trên khóe miệng Quan Khởi Kỳ: “Vẻ mặt của em rất hứng
gạt được anh sao?”
Advertisement Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Quan Khởi Kỳ, trong lòng Tô Lam cũng thấy rất khó chịu.
Cô đã rất cố gắng để chấp nhận anh, cũng thật sự không cố ý.
Ngay sau đó, vì để cứu lấy thể diện và lòng tự trọng của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam tìm lý do: “Em...!gần đây em mệt quá, hôm nay tinh thần vẫn hơi căng thẳng, lại vừa dỗ dành cả hai đứa nhỏ đi ngủ.
Khởi Kỳ, em làm gì còn có tâm trí vào chuyện này nữa?”
Nghe thấy lý do rất hợp lý này, mặt Quan Khởi Kỳ sáng lên một chút.
Thấy sắc mặt anh ấy dịu đi, Tô Lam nhân cơ hội này làm nũng nói: “Dù sao cũng là lỗi của em.
Thật ra anh không nên tìm một người phụ nữ đã ly hôn còn mang theo con chồng trước như em.
Hơn nữa bây giờ còn thêm một đứa con chồng trước nữa!”
Advertisement Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ duỗi tay kéo Tô Lam vào lòng, vuốt ve lưng cô an ủi: “Đều là lỗi của anh, anh không nên mất bình tĩnh như vậy!”
Giờ phút này Tô Lam chỉ có thể giả bộ uất ức nằm trong vòng tay của anh ấy.
Từ bao giờ mà cô bắt đầu muốn đóng kịch với Quan Khởi Kỳ như vậy rồi.
Cô thật sự rất mệt mỏi...!
Sáng hôm sau, trên bàn ăn Tô Lam và chị Vũ cùng hai con đang ăn sáng.
“Minh An, mẹ sẽ bóc một quả trứng cho con.” Tô Lam lấy một quả trứng, mỉm cười vừa bóc vừa cười nói.
Lúc này, Minh An lại liếc nhìn Xuân Xuân rồi nói: “Mẹ ơi, bóc cho em gái trước đi.”
Nghe vậy, Tô Lam sửng sốt một chút, sau đó bèn nở nụ cười: “Minh An thật ngoan, biết nhường cho em gái.”
Minh An lắc đầu rồi lại gật đầu ăn hết cháo trong bát của mình, sau đó mới nói: “Ai, ai bảo mẹ lại sinh ra cho con một đứa em gái làm gì chứ.
Đời này còn có nhiều việc phải làm lắm.
Không chỉ bảo vệ em ấy mà còn phải chỉ bảo em ấy nữa.
Bao giờ em ấy kết hôn con mới có thể yên tâm được!”.
Nghe vậy Tô Lam mỉm cười, chị Vu lại bị sặc cho ho khan nửa ngày mới dùng được.
Minh An thực sự là một đứa trẻ hài hước, hơn nữa còn không hại người ta cười chết thì không ngừng.
Ngày nào cậu bé cũng chọc cho bọn họ cười rất nhiều lần.
Leng keng...!Leng keng...!
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tô Lam cười nói: “Hẳn là Kiều Tâm đem áo cưới tới đây.”
Nói xong, Tô Lam xoay người đi mở cửa.
Nghe được lời nói của Tô Lam, Minh An sững sờ, cháo cũng không ăn nữa mà lại nhíu mày.
Cửa mở ra, Kiều Tâm đang đứng bên ngoài với một chiếc vali lớn.
“Váy cưới của cậu nặng quá!” Kiều Tâm vừa nói vừa mang chiếc vali vào.
Tô Lam cười nói: “Cảm ơn cậu, tớ đỡ phải đi thêm một chuyến.” Kiều Tâm cười nói vui vẻ: “Chẳng phải là vì tớ thuận đường sao, tiện đi lấy váy của tớ nên tớ mang váy đến cho cậu luôn.
Nhưng Quan Khởi Kỳ nhà cậu thật sự rất hào phóng đó nha.
Váy phù dâu của tớ mà cũng phải mấy nghìn, không phải thuê mà mua luôn tặng tớ nữa chứ!”