Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Tô Lam cũng cười đáp: “Bây giờ không đòi hỏi anh ấy một chút thì đợi đến khi nào nữa?”
Kiều Tâm chỉ vào Tô Lam rồi nói: “Tớ cứ thích con người này của cậu đấy, rất bản lĩnh!”
Advertisement Sau đó Kiều Tầm nhìn thấy Minh An đang ngồi ở bàn ăn đang dùng đôi mắt to tròn nhìn mình chằm chằm.

Cô ấy không nhịn được liền đi tới.

Kiều Tầm nhìn Minh An rồi hỏi một cách thân thiện: “Con là Minh An phải không?”
Nhưng Minh An lại chỉ nhìn cô ấy chằm chằm rồi tiếp tục ăn cháo chứ không nói lời nào.

Thấy vậy, Tô Lam vội vàng nói: “Minh An, sao con không lễ phép như vậy? Không biết chào hỏi người lớn sao?”
Advertisement Minh An bất đắc dĩ ngẩng đầu lên chào một tiếng: “Chào dì.” Sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn
com.

Kiều Tâm xoa đầu Minh An: “Ngoan lắm”
Tuy nhiên, Minh An ngay lập tức giơ tay hất tay cô ấy ra.

Rõ ràng là Minh An không thích Kiều Tâm.

Kiều Tâm hơi xấu hổ.

Tô Lam nhanh chóng kéo Kiều Tâm vào phòng khách nói chuyện.

Tô Lam cũng thấy Minh An rất không thân thiện với Kiều Tâm, bèn nói: “Kiều Tâm, Minh An có thể chưa quen với cậu thôi.

Cậu đừng để bụng”
Kiều Tâm cũng trả lời: “Thằng bé còn nhỏ mà, sao tớ lại để bụng được.

Này, nhưng mà vẫn phải nói rằng thằng bé này nhìn giống hệt ba của nó, hơn nữa tính cách cũng rất giống nhau!”
Tô Lam vuốt tóc nói: “Thật ra thường ngày thằng bé cũng khá ngoan.

Không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”
Lúc này Kiều Tâm mới liếc nhìn vào bàn ăn rồi nhỏ giọng hỏi: “Này, cậu đã hạ quyết tâm rồi sao? Cậu thật sự sẽ kết hôn với Quan Khởi Kỳ sao? Bây giờ cậu và Quan Triều Viễn đã có hai đứa con rồi”
Ánh mắt của Tổ Lam rất kiên định nói: “Chuyện này tớ cũng đã nghĩ kỹ rồi, tớ và Quan Triều Viễn là không thể" Kiều Tâm do dự một lúc rồi mới nói: “Mặc dù Quan Triều Viễn đã làm.

nhiều chuyện có lỗi với cậu, nhưng bây giờ xem ra những việc đó cũng có lý do của nó.

Tuy rằng cách làm của anh ta có hơi cực đoan nhưng dù sao cũng hợp tình hợp lý.

Lần này cậu thật sự không muốn cho anh ta chút cơ hội nào nữa sao?”
Thật ra khi Kiều Tâm hỏi thì Tô Lam cũng đã tự hỏi bản thân.

Nhưng bây giờ mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Sau bao nhiêu biến cố, cô và Quan Triều Viễn thật sự không thể quay lại như trước được nữa.

Hơn nữa cô không đồng ý với việc làm của anh.

Nếu trước đây anh không nói dối rằng Minh An đã chết non thì có lẽ đã không có chuyện gì xảy ra.

Nếu anh không chọc tới Phương Ngọc Hoan thì có lẽ Minh An đã không phải chịu nhiều tổn thương như vậy.

Dù sao thì tất cả mọi việc đều đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Anh cũng không nói cho cô biết về bệnh tình của Minh An, khiến cô không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Để đến bây giờ cô mới có thể đoàn tụ với Minh An.

Tất cả mọi chuyện đều là do anh gây ra.

Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh được nữa!
Tô Lam nói như định đóng cột với Kiều Tâm: “Nếu tớ đã chọn Quan Khởi Kỳ thì tớ sẽ không hối hận”
Nghe vậy, Kiều Tâm gật đầu: “Được rồi, đừng nói mấy chuyện đau đầu này nữa.

Đi thôi, chúng ta đi thử váy cưới và lễ phục đi!”
Tô Lam gật đầu: “Được.” Sau đó hai người xách va li đi vào phòng ngủ.

Nửa giờ sau, Tô Lam mặc váy cưới màu trắng ngẩng đầu bước ra khỏi phòng ngủ.

Kiều Tâm đi theo phía sau giúp cô kéo khăn trùm đầu thật dài lên, Kiều Tâm cũng mặc một chiếc váy dài cùng màu, mặc dù không long trọng như váy cưới nhưng cũng rất tươi tắn và xinh đẹp.

Hôm nay Tô Lam thật xinh đẹp.

Khăn trùm đầu và vương miện thể hiện sự quý phái và lãng mạn.

Chiếc váy cưới bó sát trên người, tôn lên đường cong yêu kiều trên cơ thể.

Một đôi giày cao gót màu bạc tôn thêm chiều cao của cô khiến cô trông thật mảnh mai và thanh lịch.

Lúc chị Vũ nhìn thấy Tô Lam, chị không khỏi trầm trồ: “Thật sự là rất đẹp!”
Xuân Xuân ngẩng đầu nhìn lên rồi lại nhìn xuống mẹ mình, như là chỉ có một đôi mắt nhỏ không đủ nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui