Gặp lại Tô Yên, Tô Lam cũng chỉ nhàn nhạt, nói một hai câu khách sáo mà thôi.
Cô và người em gái này thật sự đã thành người xa lạ.
Nếu như sau này không còn mẹ, đoán chừng hai chị em họ sẽ cả đời không qua lại với nhau.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Lam vô cùng khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Advertisement Sở Thanh Diên cũng cảm nhận được sự hời hợt giữa hai chị em Tô Lam và Tô Yên, trong lòng cũng rất không thoải mái, cho nên vẫn luôn gọi Tô Yên.
“Yên Yên, con bao lớn rồi? Còn chơi điện thoại, mau tới xem hôm nay chị con trang điểm thế nào!” Sở Thanh Diên gọi Tô Yên đang ngồi ở phía xa xa.
Dưới sự thúc giục của Sở Thanh niên, cuối cùng Tô Yên cũng không phục, đặt điện thoại di động xuống đi tới.
Nhìn Tô Lam trong gương, Tô Yêu nói qua loa lấy lệ: “Mẹ, chỗ trang điểm Quan Khởi Kỳ mời tới là chỗ nổi tiếng ở Giang Châu, đương nhiên trang điểm đẹp rồi, chúng ta nào có thể tìm được chỗ không tốt chứ?”
Advertisement Tô Lam biết cô ta cũng chỉ nể mặt mẹ tới nói một hai câu mà thôi, ban đầu cô cũng không trông mong vào việc cô ta có thể đưa ra ý kiến gì.
Sở Thanh Diên nhướng mày nói: “Cái gì mà Quan Khởi Kỳ? Con phải gọi là anh rể, đúng là không biết lớn nhỏ.”
“Anh rể được chưa?” Tô Yên ôm vai nói.
Sở Thanh Diên cười một tiếng, sau đó đưa tay vỗ vai Tô Lam: “Từ nhỏ em gái con đã không lễ phép, con cũng đừng trách con bé, mẹ vào phòng vệ sinh
đây.”
Nói xong, Sở Phân lập tức xoay người vào phòng vệ sinh.
Lúc này, thợ trang điểm cũng đi vào phòng bên cạnh để trang điểm cho phù dâu và tiểu đồng.
Lúc này trong phòng nghỉ cũng chỉ còn lại Tô Lam và Tô Yên, đương nhiên còn có chị Vũ đang chơi đùa với Xuân Xuân ở bên cạnh, thế nhưng không khí nhanh chóng trở nên bứt rứt.
Lúc này, Tô Yên vẫn khoanh hai tay trước ngực, trơ tráo không cười nói: “Chị, phải nói rằng tôi phục bản lĩnh đối phó đàn ông của chị, bây giờ chị đang mang hai đứa con của chồng trước thế mà vẫn có thể tìm được một người đàn ông giống Quan Khởi Kỳ, hơn nữa còn một lòng với chị, thật sự không biết chị cho anh ta ăn bùa mê thuốc lá gì!”.
Đương nhiên, Tô Lam có thể nhận ra mấy lời chanh chua, cay nghiệt trong lời nói của Tô Yên, cô thật sự không ngờ có một ngày em gái ruột của cô lại xem cô như kẻ thù, nói với cô mấy lời như thế.
Mặc dù trong lòng Tô Lam vừa giận vừa đau khổ, nhưng Tô Lam nhìn về phía nhà vệ sinh một chút.
Lúc này mẹ cô vẫn còn đang ở bên trong, nếu như bây giờ cô gây nhau với Tô Lam sẽ khiến mẹ đau lòng, hơn nữa hôm nay lại là ngày vui của mình, cô và em gái ruột cãi nhau trong phòng nghỉ sẽ vô cùng mất mặt.
Cho nên, ngay sau đó, Tô Lam lập tức đứng dậy khỏi ghế!
Tô Lam đột nhiên đứng lên khiến Tô Yên vội vàng lùi về sau một bước, khẽ nói: “Chị muốn làm gì?”
Tô Lam nhận ra Tổ Yên vẫn có chỗ kiêng dè với mình, hẳn là cô ta sợ cô ra tay đánh cô ta nhỉ?
Dù sao khi còn bé, lúc cô ta không nghe lời, cô cũng thay mẹ dạy dỗ cô ta, nhưng khi đó giữa hai chị em họ vẫn còn tình cảm.
Nhưng vào giờ phút này, tình cảm giữa hai chị em họ đã bị cô ta phung phí không sót lại gì.
Tô Lam trợn mắt với Tô Yên, hai giây sau mới nói: “Chị vào phòng vệ sinh!”
Nói xong, cô lập tức xoay người đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng nghỉ, Tô Lam xoay người đi ra ngoài.
Rời khỏi phòng nghỉ, Tô Lam xoay người đi đến một hành lang bằng kính thông với phòng nghỉ.
Nơi này chính là phòng nằm liên tiếp với tiền sảnh ở sau khách sạn, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy hoa và cây cỏ cùng với khinh khí cầu đang tung bay trên không trung.
Trên khinh khí cầu có mấy chữ song hỷ được mạ vàng, vô cùng hung phấn, Quan Khơi Kỳ tìm người chuẩn bị hôn lễ.
Thư ký cũng rất chăm chú, sắp xếp toàn bộ khách sạn vô cùng long trọng.