Nói xong, Quan Khởi Kỳ ra khỏi phòng nghỉ.
Sau khi Quan Khởi Kỳ đi, Sở Thanh Diên khóc nói: “Lam Lam, mẹ biết trước nay con luôn có chính kiến, từ nay về sau mẹ không hỏi chuyện của con nữa, con tự liệu mà thu xếp đi!”
Advertisement Nói xong, Sở Thanh Diên cũng che miệng, thất vọng xoay người rời đi.
“Mẹ..” Tô Lam thầm gọi một tiếng với bóng lưng của mẹ, đầu mày cô cau lại.
Ở vấn đề hôn nhân, cô luôn khiến mẹ lo lắng, thất vọng.
lần này cô hoàn toàn làm trái tim mẹ tổn thương rồi, trong lòng Tô Lam rất buồn, nhưng cô chẳng còn cách nào khác.
Lúc này, Xuân Xuân bắt đầu khóc, Tô Lam đi tới trước chị Vu, vươn tay bế Xuân Xuân.
Advertisement Khoảnh khắc bể Xuân Xuân, mắt Tô Lam cũng rơm rớm nước.
Cô vốn muốn cho Xuân Xuân một gia đình, một người cha yêu thương con bé, nhưng bây giờ cô không cho con bé được gì cả.
Tô Lam kéo chiếc váy cưới cổ trễ xuống, cho Xuân Xuân bú, vừa cho bú vừa chảy nước mắt...!
Nửa tiếng sau, Xuân Xuân ngủ trong lòng Tô Lam, cánh tay Tô Lam đã sớm tê rần rồi.
Chị Vu thấy thế thì vội tới đón lấy Xuân Xuân, cẩn thận từng tí đặt cô nhóc vào trong xe đẩy.
Tô Lam nhìn mình trong gương, lúc này cô vẫn chưa tẩy trang, vẫn mặc váy cưới, thế nên cô dặn chị Vu: “Chị Vu, chị đẩy Xuân Xuân về trước đi, tôi tẩy trang xong sẽ về.”
“Được.” Chị Vụ gật đầu, sau đó đẩy Xuân Xuân đang ngủ say rời khỏi phòng nghỉ.
Sau khi chị Vũ đi, Tô Lam ngồi trước gương trang điểm, giơ tay tháo khuyên tại và dây chuyền xuống, dùng khăn giấy lại đi lớp trang điểm trên mặt...!
Hai mươi phút sau cô đã cởi bỏ bộ váy cưới đắt tiền và lớp trang điểm tinh tế đi, trong gương là một cô gái ăn vận bình thường.
Sau đó, Tô Lam mặc chiếc áo khoác cashmere màu đen, cầm túi xách của mình rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Đi vào đại sảnh tầng một của khách sạn, Tô Lam nhìn thấy nhân viên đang gỡ áp phích, hoa tươi và các đồ dùng trang trí ở lễ cưới.
Khách khứa cũng đã đi gần hết, chỉ còn một số ít vẫn tập trung ở khu vực tặng quà đợi trả lại tiền mừng.
“Luật sư Quan này làm sao thế, lễ cưới đang tốt đẹp sao lại tạm thời hủy bỏ? Làm chúng ta vừa tặng tiền mừng giờ lại phải lấy về.”
“Cô chưa nghe nói à? Người luật sư Quan cưới là một cô gái đã ly hôn, có lẽ là hối hận rồi.”
“Luật sư Quan là nhân tài, sao lại lấy người đã ly hôn chứ?”
Nghe những lời bàn tán này, Tô Lam thờ ở cười.
Như một giấc mơ, bây giờ cô lại một mình rồi.
Không, cô còn có Minh An và Xuân Xuân, lần này cô không một mình bước về phía trước nữa, thế nên khác với cảm giác cô đơn lẻ loi của mấy lần trước.
Mặc dù lúc này cô mất tinh thần, nhưng cô vẫn đầy ý chí chiến đấu, hơn nữa phải sống tiếp, vì bây giờ trách nhiệm trên vai cô rất nặng.
Lúc này, Tô Lam vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa ra khách sạn.
Cô ta nhìn thẳng vào cô, vẻ mặt không rõ vui giận, Tô Lam biết cô ta đang đợi cô, thế nên cô dứt khoát đi về phía đó.
“Tổng giám đốc Giang, lâu rồi không gặp.” Tô Lam mỉm cười chào Giang Mỹ Uyển.
Giang Mỹ Uyển không hề cười, ngập ngừng chốc lát rồi nói: “Tô Lam, tôi từ Thanh Sơn đến tham dự lễ cưới của cô với Khởi Kỳ, muốn gửi lời chúc phúc của tôi nhưng không ngờ chuyện lại thành thế này.”