Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cười khẩy một tiếng.
Nụ cười nhạt của cô thể hiện bản thân rất xem thường Quan Triều Viễn, khiến anh cảm giác tựa như đang gánh lấy nỗi đau của hàng ngàn cây kim tàn độc đâm vào, trong ánh
mắt cũng trở nên thấp thỏm như có lửa đốt.
Cô đáp: “Anh bớt đem chuyện của hai đứa nhỏ ra để trả treo với tôi đi.
Để tôi nói rõ cho anh hiểu, giữa tôi và anh không chỉ bây giờ là không thể, mà tương lai cũng không thể.” Lời khẳng định của cô chắc như đinh đóng cột.
Advertisement Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn trông rất đau lòng, mày nhíu lại một chỗ, đôi mắt đau lớn nhìn Tô Lam.
Nói thật, lúc nói ra những lời hung ác này, cô vô cùng khoái chí.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt đau thương của anh, lòng cô vẫn hơi khó chịu.
Cô quay mặt đi chỗ khác không đành lòng nhìn anh nữa, đoạn nói: "Hy vọng rằng sau này tôi và anh không còn bất cứ tình cảm gì nữa.
Cũng đừng nói những lời như vì con mà về bên nhau.
Sau này trừ hai đứa con chung ra thì tôi không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với anh nữa!".
Nghe thấy lời này, người Quan Triều Viễn run lên một cái.
Đại khái là anh không ngờ rằng Tô Lam sẽ có thể nói ra những lời vô tình như vậy.
Advertisement Tô Lam quay lưng đi rồi nói tiếp: "Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Quan Triều Viễn đau đớn liếc nhìn cô một cái rồi trả lời: "Vậy tôi đi trước."
Dứt lời, anh cất bước ra cửa.
Lúc mở cửa ra, anh bỗng nhiên liếc mắt nhìn sau lưng Tô Lam một cái rồi nói: "Tối nay tôi sẽ bảo Lâm Minh đưa Xuân Xuân về."
"Cảm ơn." Tô Lam giả vờ mạnh miệng nói.
Quan Triều Viễn không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt anh dừng lại trên bóng lưng cô một giây rồi sau đó dứt khoát quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa bị đóng lại sau lưng, Tô Lam nhanh chóng quay phắt người lại, quả nhiên nhìn thấy cửa bị đóng lại rồi.
Bóng dáng vừa rồi cũng đã biến mất.
Ngay sau đó, cô bịt kín miệng, không nhịn nổi nữa mà khóc rống lên.
Thật ra vừa rồi lúc nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của anh, cô cũng rất đau lòng.
Nhưng chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.
Bây giờ, chỉ cần anh đến gần là cả người cô đã run lên.
Cô cũng không biết vì sao lại thế.
Anh đâu phải lang sói hổ báo gì đâu.
Nhưng cô lại theo phản xạ có điều kiện run lên như vậy.
Giờ phút này, Tô Lam hơi hối hận vì vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng sau khi ngẫm lại thì cô không thấy hối hận nữa.
Cô biết anh vẫn luôn có hy vọng với cô, cho rằng giữa hai người đã có hai đứa con thì chắc hẳn sẽ có một ngày anh có thể trở lại bên người cô.
Hôm nay cô nói những lời đó chính là vì muốn đánh nát ảo tưởng này của anh, khiến anh hoàn toàn hết hy vọng.
Chỉ cần anh hoàn toàn hết hy vọng thì cô cũng sẽ có thể im lặng mà sống.
Sau này cô nên sống vì bản thân, vì Xuân Xuân và Minh An thôi.
Cô sẽ không bao giờ muốn nói chuyện yêu đương nữa.
Bởi tình yêu thật sự là một thứ xa xỉ, cô không tiêu thụ nổi.
Sau khi dùng mu bàn tay gạt nước mắt, cô bắt đầu lấy khăn lau và chổi quét dọn vệ sinh trong phòng.
Kiều Tâm phải đi công tác mấy ngày nên cả tuần nay nhà không có ai ở, khắp nơi toàn là tro bụi.
Mà Xuân Xuân thì sắp về rồi.
Sao cô có thể để đứa nhỏ ở trong một căn nhà bẩn thỉu như thế được?
Cô ngay lập tức bắt tay vào nhanh chóng quét dọn nhà cửa một lần, sau đó lại đi làm bữa tối.
Dù sao thì cũng đã một tuần cô không thấy Xuân Xuân rồi.
Cô bé cũng đã cai sữa thành công, bây giờ chỉ có thể ăn cơm.
Cô dùng giẻ lau sạch nhà một lần, lại dùng cây lau nhà lau sàn thêm hai lần nữa, rút hết vỏ chăn và ga giường ra giặt rồi thay cái mới, sau đó lại giặt hết tất cả quần áo bẩn.
Sau khi làm xong tất cả thì đã hơn bốn giờ.
Tô Lam cũng đã mệt đến nỗi không thắng nổi thắt lưng nữa.
Đến.
Thoáng nghỉ ngơi một chốc rồi Tô Lam lại bắt đầu vào phòng bếp nấu cơm.
Lúc cô vừa mới dọn đồ ăn lên bàn thì chuông cửa vang lên, là chị Hồng đưa Xuân Xuân về đây.