Quan Triều Viễn đi rồi, cả phòng đều im ắng, Tô Lam ngẩng đầu mỉm cười với Ngải Liên, ngượng ngùng nói: “Để cô chê cười rồi.”
Ngải Liên cười nói: “Mỗi cặp vợ chồng đều có cách dịu dàng tán tỉnh đối phương khác nhau.”
“Hả?” Tô Lam sững sờ nhìn chằm chằm cô ta, vừa rồi cô và Quan Triều Viễn là tán tỉnh sao?
“Tuy nhiên phương thức tán tỉnh của cô và tổng giám đốc Quan có chút đặc biệt, haha, tôi vẫn luôn tưởng tượng dáng vẻ tổng giám đốc Quan tán tỉnh vợ, hôm nay đúng dịp được mở mang kiến thức.” Nói tới đây, Ngải Liên dùng tay che miệng cười.
Tô Lam có chút ngượng ngùng, cười gượng nói: “Anh ấy chỉ thích trêu chọc tôi.” Cô thật sự không tìm được từ khác, chẳng lẽ lại nói cô và Quan Triều Viễn chỉ là một đôi vợ chồng không có tình cảm?
Sau đó, lời nói của Ngải Liên khiến Tô Lam hơi ngạc nhiên: “Nhưng tổng giám đốc Quan thật sự rất quan tâm đến cô.
Lúc đó, khi công nhân vận chuyển gọi điện thoại đến chỗ anh ấy, anh ấy lập tức gọi điện bảo tôi đến bệnh viện.
Anh ấy cũng lên chuyến bay sớm nhất trở về Giang Châu, tối qua gần như ngồi trong phòng bệnh của cô cả đêm, ngay cả nước cũng không uống.”
“Cái gì?” Tô Lam khiếp sợ há hốc miệng, mắt nhìn chằm chằm Ngải Liên.
Giờ nghĩ lại, quả thật vừa rồi trong mắt Quan Triều Viễn có tia máu đỏ, nhìn sắc trời bên ngoài thì có vẻ bây giờ đã là sáng sớm, vậy thì cô đã ngủ được một ngày một đêm rồi.
“Cô không biết lúc nãy khi cô tiếp nhận kiểm tra, tổng giám đốc Quan đã căng thẳng như thế nào đâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy căng thẳng như vậy.” Ánh mắt Ngải Liên bắn ra sự ngưỡng mộ.
“Nếu anh ấy đã lo lắng cho tôi đến vậy thì tại sao lúc tôi vừa tỉnh dậy lại hung dữ với tôi như thế?” Tô Lam bỗng giống như một đứa trẻ, bĩu môi giận dỗi, giống hệt lúc tức giận ở nơi làm việc.
“Đấy tất nhiên là vì thương cho roi cho vọt rồi, tổng giám đốc Quan quá quan tâm đến cô, vì vậy mới không nhịn được mà nổi giận với cô.” Ngải Liên cười nói.
Nghe đến đây, Tô Lam lập tức tự kéo bản thân trở về thực tại, Ngải Liên là cấp dưới của Quan Triều Viễn, tất nhiên sẽ nói hộ anh.
Cho dù anh sai cũng có thể nói thành đúng, nhưng thực sự tâm trạng hôm nay của cô khá tốt, cô kéo chăn, lúc nằm xuống trên mặt vẫn nở nụ cười.
Tô Lam nằm viện ba ngày, Quan Triều Viễn nhờ Ngải Liên làm thủ tục xuất viện cho cô, cô nằm nhiều đến nỗi suýt mốc cả người.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần cô nằm viện lâu nhất.
Ngày xuất viện, Quan Triều Viễn đích thân tới, anh và Tô Lam sánh bước ra khỏi phòng bệnh, theo sau là Lâm Minh đang cầm đồ dùng hàng ngày của Tô Lam.
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn một cái, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: “Anh tới đón tôi xuất viện thì không thể thay một bộ đồ sáng sủa hơn sao? Ngày nào cũng mặc như con quạ đen vậy.”
Quan Triều cúi đầu nhìn bộ âu phục màu đen trên người, cứng ngắc nói: “Từ lúc học cấp hai tôi đã không mặc đồ có màu khác trừ màu trắng và đen.”
“Không mặc thì không thể thử sao?” Tô Lam không nhịn được nói.
“Tôi đã quen rồi.” Quan Triều Viễn đáp.
“Sao anh lại cứng đầu như vậy chứ? Không thử thì sao biết được kết quả sẽ như thế nào?” Tô Lam thuyết phục anh.
Quan Triều Viễn thẳng thắn nói: “Không cần cố thay đổi tôi, chuyện này không có ý nghĩa gì với cô hết.”
Nói xong, anh đi về phía xe, mở cửa ngồi vào.
Tô Thanh không khỏi tức giận, không phải cô chỉ gợi ý rằng anh nên thử quần áo màu khác thôi sao? Chuyện này đáng để anh phản ứng đến như vậy không? Cô còn tranh thủ mấy ngày anh đi vắng mua cho anh mấy bộ quần áo không phải màu trắng đen, xem ra số tiền đó công cốc thật rồi.
Nhưng cô cũng không cảm thấy tiếc tiền, dù sao cô cũng quẹt thẻ của anh, lỗ cũng không phải cô lỗ!
Cuối cùng, Lâm Minh mở cửa xe cho Tô Lam, Tô Lam ngồi vào xe xong, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn.
Cô cũng cố ý không nhìn anh, suốt dọc đường, trong xe không có ai lên tiếng.
Vừa bước vào nhà, một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng đi tới, tươi cười nói: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người về rồi à? Cơm đã chuẩn bị xong, tất cả đều là những món mà cậu chủ thích, b, còn có cả món mợ chủ thích nữa.”
Tô Thanh nhìn kỹ người trước mặt, xác nhận rằng cô chưa từng gặp bà ấy, sau đó, cô nghi ngờ nhìn Quan Triều Viễn.
Nhưng Quan Triều Viễn không hề cho cô câu trả lời mà vừa thay dép vừa nói: “Chuẩn bị ăn cơm đi, buổi chiều cháu còn có việc.”
“Vâng.” Người phụ nữ nọ gật đầu, sau đó đi dọn cơm.
Tô Lam khó hiểu nghĩ: Nhìn cách ăn mặc và nói năng của dì đó thì chắc bà ấy là bảo mẫu, Quan Triều Viễn cũng khá biết nghĩ cho người khác đó chứ, biết có phải nghỉ ngơi ở trên giường mấy hôm nên đã đến trung tâm giới thiệu tìm bảo mẫu để làm việc nhà.
Quan Triều Viễn đi rồi, cả phòng đều im ắng, Tô Lam ngẩng đầu mỉm cười với Ngải Liên, ngượng ngùng nói: “Để cô chê cười rồi.”
Ngải Liên cười nói: “Mỗi cặp vợ chồng đều có cách dịu dàng tán tỉnh đối phương khác nhau.”
“Hả?” Tô Lam sững sờ nhìn chằm chằm cô ta, vừa rồi cô và Quan Triều Viễn là tán tỉnh sao?
“Tuy nhiên phương thức tán tỉnh của cô và tổng giám đốc Quan có chút đặc biệt, haha, tôi vẫn luôn tưởng tượng dáng vẻ tổng giám đốc Quan tán tỉnh vợ, hôm nay đúng dịp được mở mang kiến thức.” Nói tới đây, Ngải Liên dùng tay che miệng cười.
Tô Lam có chút ngượng ngùng, cười gượng nói: “Anh ấy chỉ thích trêu chọc tôi.” Cô thật sự không tìm được từ khác, chẳng lẽ lại nói cô và Quan Triều Viễn chỉ là một đôi vợ chồng không có tình cảm?
Sau đó, lời nói của Ngải Liên khiến Tô Lam hơi ngạc nhiên: “Nhưng tổng giám đốc Quan thật sự rất quan tâm đến cô.
Lúc đó, khi công nhân vận chuyển gọi điện thoại đến chỗ anh ấy, anh ấy lập tức gọi điện bảo tôi đến bệnh viện.
Anh ấy cũng lên chuyến bay sớm nhất trở về Giang Châu, tối qua gần như ngồi trong phòng bệnh của cô cả đêm, ngay cả nước cũng không uống.”
“Cái gì?” Tô Lam khiếp sợ há hốc miệng, mắt nhìn chằm chằm Ngải Liên.
Giờ nghĩ lại, quả thật vừa rồi trong mắt Quan Triều Viễn có tia máu đỏ, nhìn sắc trời bên ngoài thì có vẻ bây giờ đã là sáng sớm, vậy thì cô đã ngủ được một ngày một đêm rồi.
“Cô không biết lúc nãy khi cô tiếp nhận kiểm tra, tổng giám đốc Quan đã căng thẳng như thế nào đâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy căng thẳng như vậy.” Ánh mắt Ngải Liên bắn ra sự ngưỡng mộ.
“Nếu anh ấy đã lo lắng cho tôi đến vậy thì tại sao lúc tôi vừa tỉnh dậy lại hung dữ với tôi như thế?” Tô Lam bỗng giống như một đứa trẻ, bĩu môi giận dỗi, giống hệt lúc tức giận ở nơi làm việc.
“Đấy tất nhiên là vì thương cho roi cho vọt rồi, tổng giám đốc Quan quá quan tâm đến cô, vì vậy mới không nhịn được mà nổi giận với cô.” Ngải Liên cười nói.
Nghe đến đây, Tô Lam lập tức tự kéo bản thân trở về thực tại, Ngải Liên là cấp dưới của Quan Triều Viễn, tất nhiên sẽ nói hộ anh.
Cho dù anh sai cũng có thể nói thành đúng, nhưng thực sự tâm trạng hôm nay của cô khá tốt, cô kéo chăn, lúc nằm xuống trên mặt vẫn nở nụ cười.
Tô Lam nằm viện ba ngày, Quan Triều Viễn nhờ Ngải Liên làm thủ tục xuất viện cho cô, cô nằm nhiều đến nỗi suýt mốc cả người.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần cô nằm viện lâu nhất.
Ngày xuất viện, Quan Triều Viễn đích thân tới, anh và Tô Lam sánh bước ra khỏi phòng bệnh, theo sau là Lâm Minh đang cầm đồ dùng hàng ngày của Tô Lam.
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn một cái, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: “Anh tới đón tôi xuất viện thì không thể thay một bộ đồ sáng sủa hơn sao? Ngày nào cũng mặc như con quạ đen vậy.”
Quan Triều cúi đầu nhìn bộ âu phục màu đen trên người, cứng ngắc nói: “Từ lúc học cấp hai tôi đã không mặc đồ có màu khác trừ màu trắng và đen.”
“Không mặc thì không thể thử sao?” Tô Lam không nhịn được nói.
“Tôi đã quen rồi.” Quan Triều Viễn đáp.
“Sao anh lại cứng đầu như vậy chứ? Không thử thì sao biết được kết quả sẽ như thế nào?” Tô Lam thuyết phục anh.
Quan Triều Viễn thẳng thắn nói: “Không cần cố thay đổi tôi, chuyện này không có ý nghĩa gì với cô hết.”
Nói xong, anh đi về phía xe, mở cửa ngồi vào.
Tô Thanh không khỏi tức giận, không phải cô chỉ gợi ý rằng anh nên thử quần áo màu khác thôi sao? Chuyện này đáng để anh phản ứng đến như vậy không? Cô còn tranh thủ mấy ngày anh đi vắng mua cho anh mấy bộ quần áo không phải màu trắng đen, xem ra số tiền đó công cốc thật rồi.
Nhưng cô cũng không cảm thấy tiếc tiền, dù sao cô cũng quẹt thẻ của anh, lỗ cũng không phải cô lỗ!
Cuối cùng, Lâm Minh mở cửa xe cho Tô Lam, Tô Lam ngồi vào xe xong, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn.
Cô cũng cố ý không nhìn anh, suốt dọc đường, trong xe không có ai lên tiếng.
Vừa bước vào nhà, một người phụ nữ trung niên chừng năm mươi tuổi, ăn mặc gọn gàng đi tới, tươi cười nói: “Cậu chủ, mợ chủ, hai người về rồi à? Cơm đã chuẩn bị xong, tất cả đều là những món mà cậu chủ thích, b, còn có cả món mợ chủ thích nữa.”
Tô Thanh nhìn kỹ người trước mặt, xác nhận rằng cô chưa từng gặp bà ấy, sau đó, cô nghi ngờ nhìn Quan Triều Viễn.
Nhưng Quan Triều Viễn không hề cho cô câu trả lời mà vừa thay dép vừa nói: “Chuẩn bị ăn cơm đi, buổi chiều cháu còn có việc.”
“Vâng.” Người phụ nữ nọ gật đầu, sau đó đi dọn cơm.
Tô Lam khó hiểu nghĩ: Nhìn cách ăn mặc và nói năng của dì đó thì chắc bà ấy là bảo mẫu, Quan Triều Viễn cũng khá biết nghĩ cho người khác đó chứ, biết có phải nghỉ ngơi ở trên giường mấy hôm nên đã đến trung tâm giới thiệu tìm bảo mẫu để làm việc nhà..