Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Rất nhanh, Tô Lâm không còn tức giận nữa, bởi vì trong khoảng thời gian
cùng Quan Triều Viễn, cô đã phát hiện.

Tuy con người anh buồn vui thất thường, tính cách hơi xấu, nói chuyện không dễ nghe nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp, thường hay quan tâm đến người khác.

Chỉ là không biết nên thể hiện ra như thế nào mà thôi, tại sao cô phải tức giận với một con lừa chứ? Con lừa chả có phản ứng gì, nếu nổi giận với nó ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân.

Trên bàn có bốn món rau một món canh, sườn om, sứa ngâm giấm, khoai tây bào sợi ngâm giấm, trứng xào mướp và canh đậu phụ hải sản.

Món khoai tây bào sợi ngâm giấm là món Tô Lam thích ăn, sau khi chuyển tới đây cô đã làm món này mấy lần, lúc nãy bảo mẫu đã nói gì nhỉ? Có món cô thích ăn, món mà bà ấy nói là món khoai tây bào sợi ngâm giấm này sao? Sao bà ấy lại biết cô thích ăn khoai tây bào sợi ngâm giấm nhất vậy?
Lúc này, Tô Lam mới ngẩng đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn ở đối diện, chắc chắn là anh đã nói với bảo mẫu.

Mặc dù kiểu người như anh không khiến người khác yêu thích, nhưng anh khá tỉ mỉ, cô không khỏi mỉm cười.

“Mẹ Trần, dì cũng ngồi xuống ăn đi.” Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn mẹ Trần đang đứng ở trước bàn một cái, nói.

“Cậu chủ, vậy là không có quy tắc.” Mẹ Trần cười nói.

Lúc này Tô Lam mới ngẩng đầu nhìn người được gọi là mẹ Trần, dường như hai người họ khá quen thân với nhau.

CD)
Quan Triều Viễn cau mày nói: “Đây không phải là ở tỉnh lị.”
Nghe được câu này, Mẹ Trần gật đầu, ngồi ở một bên bưng bát cơm chậm rãi ăn.

Nhưng bà ấy rất dè dặt, gần như không gắp đồ ăn, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn lấy đĩa thức ăn, dồn không ít đồ ăn vào bát mẹ trần, có vẻ mẹ Trần vẫn còn rất sợ hãi.

Tô Lam còn đang nghi ngờ về mẹ Trần, Quan Triều Viễn đã ngẩng đầu lên nói: “Mẹ Trần là người làm lâu năm cho nhà tôi, từ nhỏ bà ấy đã chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt của tôi.

Bây giờ sức khỏe của cô không tốt, tôi cố tình dẫn bà ấy từ thành phố về đây để chăm sóc cho cô.”
LU
Nghe vậy, Tô Lam mới hiểu ra, chẳng trách Quan Triều viễn tôn trọng mẹ Trần như vậy, còn mẹ Trần lại rất dè dặt, hóa ra qua hệ giữa hai người họ là như vậy.

“Vậy sau này mẹ Trần vất vả rồi.” Tô Lam cười.

Thực ra trong lòng cô cảm thấy Quan Triều Viễn làm hơi quá, sức khỏe của cô vẫn khá tốt, không cần người giúp việc, nhưng dù sao cũng là quyết định của anh, cô cũng vui vẻ chấp nhận.

Lần này Quan Triều Viễn ăn rất thong thả, nhưng không ăn được nhiều thức ăn, Tô Lam không khỏi nhíu mày.

Tuy mấy lần trước anh ăn đồ do cô nấu cũng tao nhã như thế, nhưng ăn rất nhiều, sao lần này lại ăn ít như vậy? Mẹ Trần là người chăm sóc anh từ nhỏ, chắc hẳn phải biết khẩu vị của anh chứ.

Lúc này, mẹ Trần cau mày nói: “Cậu chủ, sao cậu vẫn ăn ít như vậy? Thảo nào mãi mà vẫn không béo lên được.”
“Từ trước đến nay khẩu vị của cháu đều như thế này, cháu ăn no rồi.” Nói xong, Quan Triều Viễn đẩy bát cơm, đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Lam còn đang khó hiểu, mẹ Trần đã nói: “Từ nhỏ cậu chủ đã ăn rất ít.”
Tô Lam không khỏi nhíu mày, anh ăn ít sao? Lần đầu tiên ăn đồ cô nấu anh đã ăn hết sạch mà? Chẳng lẽ lần đó anh đã nhịn đói hai hôm nên mới như vậy?
“Mợ chủ, cháu ăn nhiều vào, bây giờ cháu là hai người rồi.” Mẹ Trần cười nói.

Tô Lam vẫn còn chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, ngập ngừng hỏi: “Mẹ Trần, nhà Nhà của Triều Viễn còn ai nữa không?” Thật ra thì cô cũng tràn đầy tò mò về gia đình của Quan Triều Viễn, ba mẹ của anh cũng hiển hách như thế, chắc hẳn là có rất nhiều quy củ.

Vừa rồi anh nói một câu không phải ở nhà cũ mẹ Trần mới dám ngồi xuống ăn cơm, anh có còn anh chị em gì nữa không, tình trạng của họ thế nào, lúc rảnh rỗi Tô Lam sẽ không nhịn được nghĩ đến một chút.

“Cậu chủ chưa nói cho cháu biết sao?” Vẻ mặt mẹ Trần đầy ngạc nhiên.

Tô Lam hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Dì cũng biết mà, Triều Viễn… Anh ấy không muốn nói nhiều về chuyện người lớn trong nhà.”
“Cậu ấy vẫn là cái tính đó.” Mẹ Trần gật đầu.

Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra những gì cô quan sát được là đúng.

Sau đó mẹ Trần nói tiếp: “Ông cụ không còn ở nhà họ Quan nữa, bây giờ chỉ có ông chủ và bà chủ, cô chủ cũng đã ra nước ngoài du học, cậu chủ lại hiếm khi trở về, cho nên trong nhà rất yên ắng”
“À.” Tô Lam gật đầu.

Xem ra gia đình của anh khá đơn giản, chỉ là cô có hơi buồn cười tại sao bây giờ mình lại thích buôn chuyện như vậy.

Mặc dù đã đăng ký kết hôn với Quan Triều Viễn, nhưng bọn họ không phải là một cặp vợ chồng bình thường, nên có thể cô không cần phải ứng phó với người nhà của anh.
Rất nhanh, Tô Lâm không còn tức giận nữa, bởi vì trong khoảng thời gian
cùng Quan Triều Viễn, cô đã phát hiện.

Tuy con người anh buồn vui thất thường, tính cách hơi xấu, nói chuyện không dễ nghe nhưng trong lòng vẫn rất ấm áp, thường hay quan tâm đến người khác.

Chỉ là không biết nên thể hiện ra như thế nào mà thôi, tại sao cô phải tức giận với một con lừa chứ? Con lừa chả có phản ứng gì, nếu nổi giận với nó ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân.

Trên bàn có bốn món rau một món canh, sườn om, sứa ngâm giấm, khoai tây bào sợi ngâm giấm, trứng xào mướp và canh đậu phụ hải sản.

Món khoai tây bào sợi ngâm giấm là món Tô Lam thích ăn, sau khi chuyển tới đây cô đã làm món này mấy lần, lúc nãy bảo mẫu đã nói gì nhỉ? Có món cô thích ăn, món mà bà ấy nói là món khoai tây bào sợi ngâm giấm này sao? Sao bà ấy lại biết cô thích ăn khoai tây bào sợi ngâm giấm nhất vậy?
Lúc này, Tô Lam mới ngẩng đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn ở đối diện, chắc chắn là anh đã nói với bảo mẫu.

Mặc dù kiểu người như anh không khiến người khác yêu thích, nhưng anh khá tỉ mỉ, cô không khỏi mỉm cười.

“Mẹ Trần, dì cũng ngồi xuống ăn đi.” Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn mẹ Trần đang đứng ở trước bàn một cái, nói.

“Cậu chủ, vậy là không có quy tắc.” Mẹ Trần cười nói.

Lúc này Tô Lam mới ngẩng đầu nhìn người được gọi là mẹ Trần, dường như hai người họ khá quen thân với nhau.

CD)
Quan Triều Viễn cau mày nói: “Đây không phải là ở tỉnh lị.”
Nghe được câu này, Mẹ Trần gật đầu, ngồi ở một bên bưng bát cơm chậm rãi ăn.

Nhưng bà ấy rất dè dặt, gần như không gắp đồ ăn, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn lấy đĩa thức ăn, dồn không ít đồ ăn vào bát mẹ trần, có vẻ mẹ Trần vẫn còn rất sợ hãi.

Tô Lam còn đang nghi ngờ về mẹ Trần, Quan Triều Viễn đã ngẩng đầu lên nói: “Mẹ Trần là người làm lâu năm cho nhà tôi, từ nhỏ bà ấy đã chăm lo chuyện ăn uống, sinh hoạt của tôi.

Bây giờ sức khỏe của cô không tốt, tôi cố tình dẫn bà ấy từ thành phố về đây để chăm sóc cho cô.”
LU
Nghe vậy, Tô Lam mới hiểu ra, chẳng trách Quan Triều viễn tôn trọng mẹ Trần như vậy, còn mẹ Trần lại rất dè dặt, hóa ra qua hệ giữa hai người họ là như vậy.

“Vậy sau này mẹ Trần vất vả rồi.” Tô Lam cười.

Thực ra trong lòng cô cảm thấy Quan Triều Viễn làm hơi quá, sức khỏe của cô vẫn khá tốt, không cần người giúp việc, nhưng dù sao cũng là quyết định của anh, cô cũng vui vẻ chấp nhận.

Lần này Quan Triều Viễn ăn rất thong thả, nhưng không ăn được nhiều thức ăn, Tô Lam không khỏi nhíu mày.

Tuy mấy lần trước anh ăn đồ do cô nấu cũng tao nhã như thế, nhưng ăn rất nhiều, sao lần này lại ăn ít như vậy? Mẹ Trần là người chăm sóc anh từ nhỏ, chắc hẳn phải biết khẩu vị của anh chứ.

Lúc này, mẹ Trần cau mày nói: “Cậu chủ, sao cậu vẫn ăn ít như vậy? Thảo nào mãi mà vẫn không béo lên được.”
“Từ trước đến nay khẩu vị của cháu đều như thế này, cháu ăn no rồi.” Nói xong, Quan Triều Viễn đẩy bát cơm, đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Lam còn đang khó hiểu, mẹ Trần đã nói: “Từ nhỏ cậu chủ đã ăn rất ít.”
Tô Lam không khỏi nhíu mày, anh ăn ít sao? Lần đầu tiên ăn đồ cô nấu anh đã ăn hết sạch mà? Chẳng lẽ lần đó anh đã nhịn đói hai hôm nên mới như vậy?
“Mợ chủ, cháu ăn nhiều vào, bây giờ cháu là hai người rồi.” Mẹ Trần cười nói.

Tô Lam vẫn còn chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, ngập ngừng hỏi: “Mẹ Trần, nhà Nhà của Triều Viễn còn ai nữa không?” Thật ra thì cô cũng tràn đầy tò mò về gia đình của Quan Triều Viễn, ba mẹ của anh cũng hiển hách như thế, chắc hẳn là có rất nhiều quy củ.

Vừa rồi anh nói một câu không phải ở nhà cũ mẹ Trần mới dám ngồi xuống ăn cơm, anh có còn anh chị em gì nữa không, tình trạng của họ thế nào, lúc rảnh rỗi Tô Lam sẽ không nhịn được nghĩ đến một chút.

“Cậu chủ chưa nói cho cháu biết sao?” Vẻ mặt mẹ Trần đầy ngạc nhiên.

Tô Lam hơi sửng sốt, vội vàng nói: “Dì cũng biết mà, Triều Viễn… Anh ấy không muốn nói nhiều về chuyện người lớn trong nhà.”
“Cậu ấy vẫn là cái tính đó.” Mẹ Trần gật đầu.

Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra những gì cô quan sát được là đúng.

Sau đó mẹ Trần nói tiếp: “Ông cụ không còn ở nhà họ Quan nữa, bây giờ chỉ có ông chủ và bà chủ, cô chủ cũng đã ra nước ngoài du học, cậu chủ lại hiếm khi trở về, cho nên trong nhà rất yên ắng”
“À.” Tô Lam gật đầu.

Xem ra gia đình của anh khá đơn giản, chỉ là cô có hơi buồn cười tại sao bây giờ mình lại thích buôn chuyện như vậy.

Mặc dù đã đăng ký kết hôn với Quan Triều Viễn, nhưng bọn họ không phải là một cặp vợ chồng bình thường, nên có thể cô không cần phải ứng phó với người nhà của anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui