Lâm Minh ngồi trên ghế lái nhìn từ xa thấy rõ ràng là tên Lam Dịch Bân đó đang quấy rầy Tô Lam, quay đầu nhìn sắc mặt của người đằng sau đã xanh.
“Tổng giám đốc Quan, có cần tìm người dạy dỗ tên đó không?” Lâm Minh hỏi.
Advertisement Lúc này sắc mặt của Quan Triều Viễn tuy rằng đã cực kì khó coi, nhưng vẫn kìm chế lại, sau khi cau mày xong mới dặn dò: “Trước tiên đừng có ra tay, tôi muốn có tư liệu chi tiết về anh ta.”
“Vâng.” Lâm Minh gật đầu.
Quan Triều Viễn nhìn thấy bóng dáng mặc chiếc đầm hoa đó lên một chiếc xe taxi từ xa, dặn dò: “Quay về đi!”
Advertisement Lâm Minh gật đầu, sau đó khởi động xe, nhanh chóng lái xe vào dòng người đông đúc ...!
Từ sau lần Tô Lam từ chối trước mặt Quan Triều Viễn thì anh vẫn luôn không xuất hiện trước mặt Tô Lam.
Thật ra, trong lòng anh nhớ cô biết bao nhiêu, chỉ có trời mới biết được.
Nhưng lòng tự tôn không cho phép anh đụng cải định là có một lần nữa, vì thế anh mua một chiếc Rolls Royce, Tô Lam sẽ không nhận ra được xe của anh, khi rảnh rỗi, anh thường bảo Lâm Minh lái xe đến những nơi Tô Lam thường xuất hiện để ôm cây đợi thỏ.
Thật ra phần lớn là chỉ vội vàng nhìn một cái hoặc là nhìn từ xa thôi, nhưng cũng đủ để an ủi nỗi nhớ của bản thân rồi.
Hôm nay là thứ tư, vào buổi tối, Minh An và Xuân Xuân được Quan Triều Viễn phái xe đưa về.
Tô Lam bận rộn ở trong bếp gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng trên bàn cơm cũng bày đầy các món ăn.
Kiều Tâm ngồi trước bàn cơm, nhìn những món ăn còn nóng hổi cười nói: “Thơm quá đi, vừa đến cuối tuần là có thể ké được bữa cơm lớn của Minh An và Xuân Xuân!”.
“Ăn cơm cũng không chọn được miệng cậu!” Tô Lam nhìn Kiều Tâm cười, sau đó gắp một cái cánh gà đặt vào bát bên cạnh Minh An.
“Cảm ơn mẹ.” Minh An ngoan ngoãn hiểu chuyện, kế đó cúi đầu ăn cơm.
Tô Lam ôm Xuân Xuân vừa đút vừa nói chuyện với Kiều Tâm.
“Đúng rồi, chuyện mà cậu nghe ngóng giúp mình sao rồi?”.
Bây giờ Tô Lam ăn không nổi cơm, chỉ nghĩ đến chuyện kế hoạch ngân sách đó.
Kiều Tâm nghe vậy, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, trả lời: “Tớ đang định nói với cậu chuyện này.”
“Có tin tức rồi?” Tô Lam vội vàng hỏi.
Kiều Tâm gật đầu: “Thì ra cấp trên của tớ rất quen thuộc với công ty phần mềm Capgemini, bọn họ tìm văn phòng chúng tớ làm hạng mục dự toán qua vài lần, nghe này vợ của ông chủ công ty phần mềm Capgemini mất cách đây không lâu, lại tìm một người vợ mới, người vợ mới này đang tranh giành lợi ích với con trai ông chủ, bây giờ vợ
mới và con trai ông ta đang âm thầm vơ vét tiền, đều nhắm và dự toán và công trình, không bỏ qua một trình tự nào, vì thế bây giờ Capgemini mới đi vào đường bất chính.
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu: “Quả nhiên là có nội tình, chẳng trách người kế toán viên từng phụ trách của nhóm ba ra hiệu cho tới phải biết giữ mình.”,
“Đúng rồi, dự toán của Capgemini trong tay cậu là hạng mục trong tay của bà chủ mới, bà ấy muốn mở rộng dự toán này, sau đó vơ vét, sự chênh lệch
giữa không phải vào tay bà ấy sao? Thật ra văn phòng biết việc này, nhưng dù sao Capgemini cũng là khách hàng lớn, mỗi năm tống nhiều án kiện lớn.
qua đây, vì thế tổng giám đốc Linda của các cậu mới không muốn đắc tội với khách hàng lớn, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng kế toán làm việc ngầm cũng không ngốc, dự toán này mà làm ra rồi lỡ như có chuyện xảy ra, thì kế toán viên phải chịu trách nhiệm.” Kiều Tâm nói.