Nghe được lời này, Tô Lam lập tức cau mày, nhưng cũng đã dự kiến được từ trước, cho nên duỗi tay cầm bản thảo dự toán lên.
Sau đó, Tôn Ngọc Như lại nói: “Hôm nay là cuối tuần, phiền cô điều chỉnh lại một bản bản thảo dự toán thật tốt đưa cho tôi vào buổi đi làm thứ hai tuần tới, sau đó tôi sẽ đưa nó cho người phụ trách bên Khải Hàng, đây là một cơ hội cuối cùng cho cô, nếu đối phương còn không hài lòng, vậy tôi chỉ có thể thay người thôi.
” Tô Lam biết dự án này dù cô có sửa bao nhiêu lân, người bên Khải Hàng cũng sẽ không hài lòng, Tôn Ngọc Như muốn bắt người khác làm có lẽ cũng sẽ không có ai chịu nhận, cũng chỉ là lý do thoái thác mà thôi, xem ra thứ hai tuần sau dự án của cô bị trả lại, cô phải rời khỏi Khải Hàng.
“Còn vấn đề gì không?” Tôn Ngọc Như nhìn Tô Lam đứng bất động một chỗ, cũng không nói gì, cho nên không kiên nhẫn hỏi một câu.
Advertisement
“Không có vấn đề gì.
” Tô Lam trả lời lại.
Đây là luật chơi, dù biết mình bị cô ta chơi nhưng cô cũng không thể làm gì, chỉ có thể làm người câm ăn hoàng liên.
“Vậy cô có thể đi ra ngoài.
” Tôn Ngọc Như nói xong cúi đầu nhìn máy tính.
Advertisement “Tôi không có vấn đề gì về chuyện bản thảo dự toán, nhưng tôi có một vấn đề riêng.
” Sau đó Tô Lam tung ra một câu.
Nghe thấy lời này, có lẽ Tôn Ngọc Như đã chuẩn bị từ trước, ngẩng đầu lên cười lạnh nói: “Cô muốn tôi làm sáng tỏ chuyện cô và Lam Dịch Bân sao? Đó là việc riêng của cô, cho dù là cô với ai tôi cũng không có quyền hỏi đến, nhưng tốt nhất đừng gây rắc rối cho tôi trong công ty, cô đã đổi quá nhiều công việc, chắc là cô biết rất rõ đạo lý này, không cần tôi nhắc lại nhỉ?”
Nhìn thấy nụ cười khinh rẻ của Tôn Ngọc Như, Tô Lam có chút tức giận uất ức, Tôn Ngọc Như đúng là đồ tiểu nhân, có thể dùng đủ mọi thủ đoạn nham hiểm, còn thông minh và nham hiểm hơn Hồ Mỹ Ngọc rất nhiều.
Sau đó, Tô Lam cười lạnh nói: “Jessica, Tôn Ngọc Như, cô thật sự có chút thủ đoạn, Tô Lam tôi đã lĩnh giáo được, nhưng cô cũng chỉ là chút thông minh nhỏ, vẫn không lên được mặt bàn đâu, cho nên sau này cũng khó thành châu báu, tôi xin hết tại đây.
”
Nói xong, Tô Lam cầm bản thảo dự toán trong tay, xoay người đi về phía cửa.
Đương nhiên Tô Lam không muốn làm ầm ĩ với cô ta, cho rằng làm như vậy không có lợi gì cho mình, chỉ khiến người bên ngoài cười chê.
Chuyện hôm nay cô sẽ nhớ kỹ, ssau này nhất định sẽ báo thù cho mối hận này.
Bị Tô Lam trách móc vài câu, đương nhiên Tô Ngọc Như cũng không phải người chịu thiệt.
Cho nên, cô ta lập tức đứng lên nói về phía bóng dáng Tô Lam: “Ít nhất thì bây giờ tôi cũng là cấp trên của cô, tôi thấy cô vẫn nên tự cầu phúc đi, dù sao bây giờ tôi vẫn tốt hơn cô đấy!”
Nghe được lời này, Tô Lam nhíu mày, lập tức quay đầu nói với Tôn Ngọc Như, “Hẳn là cô nên hạn chế thời gian đi, tạm thời, cô chỉ là cấp trên tạm thời của tôi, tạm thời thì nhẹ nhàng hơn một chút so với tôi.
”
“Cô! ”
Lúc Tôn Ngọc Như vẫn chưa cãi lại, Tô Lam mở cửa bước ra ngoài.
Tôn Ngọc Như bị hạn chế là người phụ trách tổ sáu, đương nhiên sẽ không đuỏi theo cãi nhau với Tô Lam.
Sau khi tan làm, Tô Lam ôm một xấp tài liệu trước ngực chen trên xe buýt công cộng.
Ngồi trên xe buýt, trong lòng Tô Lam rất mâu thuẫn: “Chỉ cần nhận thua bị đào thải bị sa thải, hay là nỗ lực một lần cuối cùng?
Nhìn bản thảo dự toán trong ngực, cho dù sửa lại một lần thì thế nào? Chắc chắn đối phương sẽ không hài lòng, bởi vì ý của túy ông không phải là rượu.
Nghĩ tới thái độ kiêu ngạo của Tôn Ngọc Như, Lam Dịch Bân làm phiền, còn có sự khinh thường của các đồng nghiệp, Tô Lam quyết định sẽ làm lại một lần nữa.
Đương nhiên, lần này cô không thể chỉ làm một bài soạn thảo hời hợt về bản thảo dự toán, cô cần phải tìm ra điểm mấu chốt, xem ra cô phải tìm biện pháp, nghĩ đến đây, Tô Lam vội vàng gọi điện cho Kiều Tâm, cô muốn Kiều Tâm giúp cô tìm hiểu chi tiết ông chủ và bà chủ mới của Khải Hàng cùng với con trai của anh ta, có lẽ sẽ tìm ra được cách giải quyết.