Tô Lam buồn cười liếc mắt nhìn Kiều Tâm.
“Cậu đang tra cứu cái gì vậy?” Kiều Tâm đi tới, nhìn thấy Tô Lam đang tìm kiếm ảnh chụp.
Advertisement
Tô Lam vừa chuyên tâm tìm vừa trả lời: “Tìm hai tấm ảnh của ông chủ công ty phần mềm Khải Hàng, nếu không buổi tiệc từ thiện tối có nhiều người như vậy, chúng mình biết ai với ai chứ!”
“Đúng!” Kiều Tâm giơ ngón cái cho Tô Lam.
Advertisement Sau đó, Tô Lam sao chép hai bức ảnh của ông chủ công ty phần mềm Khải Hàng gửi vào điện thoại của mình, Kiều Tâm cau mày nói: “Cậu nói xem cho dù cậu tìm được ông chủ rồi, có cơ hội nói chuyện với anh ta, nhưng bây giờ anh ta đã bị người vợ mới mê cho như điếu đổ, có lẽ cho dù biết vợ mới của mình vung tiền sau lưng cũng không quản, huống chi chưa chắc anh ta đã tin!” Nghe vậy, Tô Lam cũng nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Bây giờ tớ chỉ còn một con đường này, nếu như anh ta thật sự không tin, tớ cũng không còn cách nào khác.
Nhưng có lẽ anh ta sẽ tin đấy, dù sao không phải anh ta vẫn còn đứa con trai sao? Cũng không thể trơ mắt nhìn giang sơn mình vất vả gầy dựng bị người phụ nữ kia đánh sụp được? Dù sao anh ta cũng phải nghĩ vì con trai mình chứ?”
“Ai da, đàn ông bây giờ đều **** ***** lên não, chỉ cần nửa người dưới thoải mái là được, ai quan tâm đến con cái chứ? Không phải ông ba cặn bã của cậu cũng như vậy sao?” Kiều Tâm thở dài nói.
Nghe thấy vậy, Tô Lâm không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Gần đây bận dự án bản thảo dự toán, cũng không liên lạc với mẹ, không biết trong nhà thế nào rồi, có lẽ Tô Mạnh Cương kia vẫn còn đóng quân ở nhà của mẹ, còn có chuyện của Tô Yên và Trịnh Hạo, nếu như anh ta tham gia vào có lẽ mọi chuyện còn tệ hơn!
Nhìn thấy vẻ buồn bực của Tô Lam, Kiều Tâm vội vàng nói: “Xin lỗi, tớ chỉ lỡ miệng nói thôi.
”
Nhìn thấy vẻ áy náy của Kiều Tâm, Tô Lam lại rộng lượng cười: “Được rồi, cậu và tớ cũng biết trên người nhau có mấy cộng lông tơ luôn mà, tớ cũng không có gì không vui cả, được chưa?”
“Đúng vậy.
” Kiều Tâm cười hì hì.
Sau đó, Kiều Tâm dẫn Tô Lam vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lấy một bộ váy dạ hội cực kỳ xinh đẹp ướm thử lên người Tô Lam.
“Đây là hôm trước tớ dùng hai nghìn tệ để mua đấy, vẫn chưa mặc lần nào, đêm nay có hời cho cậu rồi!”
Tô Lam cầm lấy bộ váy quan sát, không khỏi xấu hổ, khó xử nói: “Tớ chỉ đi làm việc, không phải đi thi sắc đẹp, có cần phải mặc chói mắt như vậy không? Hơn nữa chiếc váy này! Vậy đó, tớ không mặc đâu!” Đây là một chiếc váy dạ hội màu da, thuộc về kiểu xuyên thấu, những bộ phận quan trọng đều được đính đá bạc lên, mặc dù hơi xuyên thấu nhưng lại rất tôn dáng, khiến cho người ta có cảm giác gợi cảm nhưng lại có khí chất thanh tao, trước kia cũng có nhiều minh tinh mặc nó đi thảm đỏ.
Tô Lam nhìn chăm chú, thấy trong tay Kiều Tâm là một bộ váy đỏ dài, phía trước cổ áo là kiểu yếm, hai bên vai lộ hết ra, nhưng những chỗ khác rất kín đáo.
Cho nên, Tô Lam duỗi tay chộp lấy bộ váy này từ trong tay Kiều Tâm: “Tớ muốn cái này!”
“Cậu đừng hối hận đấy!” Kiều Tâm hài hước nhìn Tô Lam chằm chằm, mỉm cười nói.
Tô Lam cảm giác nụ cười cô ấy có chút gian xảo, cúi đầu nhìn thử bộ lễ phục dạ hội trong tay, lúc mắt cô nhìn thấy mặt sau của bộ váy dạ hội, cô không khỏi tái mặt lại vì kinh ngạc! Bởi vì bộ lễ phục này kiểu hở lưng, phía sau lưng trống không, hơn nữa chỉ cần không chú ý một chút sẽ hở mông, có lẽ mặc như thế này mới lộ ra được đường cong của mông.