Nghe được lời Kiều Tâm nói, Tô Lam không quan tâm đến ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn mình thế nào, lập tức giương mắt nhìn về ông già đầu trọc đang đi vào.
Diệp Thế Vĩ có dáng người bình thường, bụng phệ, cái đầu sáng bóng, nhưng ông ta lại ăn mặc rất thời thượng, một bột vest màu trắng ngà, thắt nơ đen, nhìn từ khoảng cách xa cũng có thể thấy được chiếc nhẫn phỉ thúy màu xanh lục trên ngón tay.
Advertisement Nhìn thấy ông ta, Tô Lam rất vui, quả nhiên giống như trong ảnh chụp, rất dễ nhận ra.
Tuy nhiên, khi Tô Lam nhìn thấy người phụ nữ đeo trang sức sang trọng ôm lấy cánh tay Diệp Thế Vĩ, cô không khỏi ngây người ra!
Hồ Tinh?
Advertisement Người phụ nữ ôm cánh tay Diệp Thế Vĩ chính là Hồ Tinh, Tô Lam sợ mình nhìn nhầm cho nên cẩn thận nhìn lại lần hai.
Chỉ thấy đêm nay Hồ Tinh mặc một bộ sườn xám bằng tơ tằm, màu trắng được thêu hoa, tay nghề cực kỳ hoàn mỹ, vừa nhìn là biết rất xa xỉ, hiển nhiên bà ta và Diệp Thế Vĩ đang mặc đồ đôi, hơn nữa trên lỗ tai, trên cổ và cả tay đều mang trọn bộ màu xanh lục.
Trang sức phỉ thúy, xa hoa sang trọng, nếu không nhìn gương mặt Hồ Tinh vẫn theo lối trang điểm đậm, giống như thay đổi thành một người khác.
“Chính là ông già kia, đừng nhìn nữa.
” Kiều Tâm đứng bên cạnh nhắc nhở Tô Lam đang nhìn chằm chằm hai người phía trước.
“Tớ không nhìn chằm chằm vào Diệp Thế Vĩ.
” Tô Lam thất thần nói.
Lúc này cô thật sự có cảm giác như muốn đâm phải bức tường phía nam, cô và Hồ Tinh kia sao lại oan gia ngõ hẹp như thế chứ?
Giờ cô mới hiểu, thì ra người đàn ông giàu có mà dì Lý nói Hồ Tinh cặp kè chính là Diệp Thế Vĩ.
Thảo nào bà ta một chân đá văng Tô Mạnh Cương đi, thì ra là leo lên cành cao thế này.
Chưa kể, lần này Hồ Tinh thật sự rất thủ đoạn, thậm chí còn bắt được kẻ có tiền như Diệp Thế Vĩ.
Lúc này, Tô Lam thật sự nghi ngờ Diệp Thế Vĩ là một tên nhà giàu mới nổi, làm sao lại thích một người phụ nữ như Hồ Tinh chứ?
“Vậy cậu đang nhìn ai?” Kiều Tâm nghe thấy như vậy, nhíu mày lại.
“Vợ mới bên cạnh ông ta chính là Hồ Tinh.
” Tô Lam nhàn nhạt nói.
Nghe được lời này, Kiều Tâm lập tức liếc nhìn người phụ nữ trang điểm đậm đang ôm cánh tay Diệp Thế Vĩ, mới giật mình nói: “Là thật kìa, tớ không nhìn ra được luôn!” Kiều Tâm cũng vô cùng kinh ngạc, Kiều Tâm đã từng gặp người phụ nữ Hồ Tinh này một hai lần, tuy không rõ về bà ta, nhưng cái tên này nghe như sấm bên tai, Kiều Tâm đã nghe cái tên này từ trong miệng Tô Lam không dưới một trăm lần trong suốt hai mươi năm.
Ngay sau đó, một cặp đôi trẻ khác cũng đi theo sau Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh.
Người đàn ông rất đẹp trai, người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, nói thật thì ngoại trừ dáng người đẹp thì cái mũi và đôi mắt của cô ta nhìn thế nào cũng không giống người thật.
Có lẽ Tô Lam vẫn còn kinh ngạc khi thấy Hồ Tinh nên vẫn chưa nhìn sang đó, lúc này, mặt Kiều Tâm không cảm xúc nhìn đôi nam nữ trẻ kia nói: “Tớ thật sự nghi ngờ không biết mẹ con Hồ Tinh và cậu có thù oán không đội trời chung gì từ kiếp trước không?”
Tô Lam ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Kiều Tâm về phía sau Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh bảy tám mét, cô không khỏi sửng sốt!
Bởi vì phía sau họ chính là Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc, hơn nữa tay Hồ Mỹ Ngọc còn kéo lấy cánh tay Diệp Vĩnh Thành rất thân mật.