Khi đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn thấy câu này, khóe miệng lại cong lên.
Đương nhiên anh hiểu cô đang tìm cớ, trong lòng chắc chắn đang rất căng thẳng, cho nên lại soạn một tin nhắn như trò đùa dai rồi gửi qua.
“Tôi đã trình báo với ba mẹ việc chúng ta kết hôn rồi, bọn họ muốn gặp cô, cô chuẩn bị một chút đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Tô Lam nhận được tin nhắn này, choáng váng ngay lập tức, con dâu sắp phải đi gặp ba mẹ chồng à? Trời ơi! Cô chưa hề chuẩn bị tâm lý gì cả, sau khi trả lời tin nhắn cho Quan Triều Viễn, Tô Lam mang giày đi tìm mẹ Trần.
“Được thôi.” Đây là tin nhắn trả lời mà Tô Lam gửi cho Quan Triều Viễn.
Nhìn thấy hai chữ này, dường như Quan Triều Viễn có thể tưởng tượng ra phản ứng ngạc nhiên của Tô Lam, không nhịn được cong môi cười một cái, lần này thật sự đã bật cười.
Cao Thiên Minh đang ngồi thì nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của anh cũng hơi bất ngờ, bởi vì bình thường tổng giám đốc rất thận trọng, đừng nói đến hội nghị hôm nay rất quan trọng, hình như hôm nay tổng giám đốc đã phân tâm không chỉ một lần.
Lúc này, Cao Thiên Minh đang làm báo cáo đặt tài liệu trong tay xuống, nói: “Tổng giám đốc Quan, tôi đã đọc báo cáo xong rồi.”
Chần chờ hai giây, Quan Triều Viễn mới phản ứng lại, vội vàng đặt điện thoại trên tay xuống, ngồi ngay ngắn nói: “Tốt lắm, tiến hành đề tài thảo luận tiếp theo đi.”
Người làm báo cáo sững sờ một lúc, sau đó nhắc nhở mang tính thăm dò: “Tổng giám đốc Quan, không phải anh nói sẽ phê duyệt dự án này sao?”
“À, sau cuộc họp, cậu đến phòng làm việc của tôi, tôi vẫn còn vài vấn đề muốn thảo luận kỹ hơn với cậu.
Bây giờ thì không chiếm dụng thời gian của mọi người nữa.” Giọng điệu của Quan Triều Viễn rất đúng trọng tâm, Cao Thiên Minh làm báo cáo vẫn nghĩ rằng tổng giám đốc coi trọng bản báo cáo của mình, đắc chí ngồi xuống.
Quan Triều Viễn là người thế nào, năng lực phản ứng của anh rất mạnh, vừa nãy anh phân tâm, không nghe hết toàn bộ bản báo cáo, hơn nữa dự án này lại tương đối quan trọng, một lát nữa về phòng làm việc anh phải bổ sung thêm.
Tô Lam chạy đến nhà bếp tìm mẹ Trần, kéo mẹ Trần đến số pha phòng khách, ngồi xuống.
“Mợ chủ, dì vẫn còn đang hầm canh trên bếp đấy!” Mẹ Trần nhíu mày nói.
“Canh thôi mà, hầm lâu thêm chút nữa cũng không sao.
Mẹ Trần, ngày mai Triều Viễn muốn dẫn cháu về nhà cũ ở tỉnh lị” Vẻ mặt Tô Lam lúng túng.
Nghe thấy lời này, mẹ Trần cười nói: “Mợ chủ, cháu và cậu chủ đã kết hôn, chắc chắn phải về ra mắt ba mẹ chồng”
“Cháu biết, nhưng cháu rất căng thẳng, dì mau nói với cháu, tính cách thường ngày của ba chồng và mẹ chồng như thế nào, thích con gái như thế nào.
Chẳng hạn như cháu phải mặc đồ gì, mang theo quà gì thì tốt?” Hiện tại đầu óc của Tô Lam hơi hỗn loạn.
Mẹ Trần suy nghĩ một lúc, trả lời: “Ông chủ là người rất ôn hòa hiền hậu, chỉ cần cháu tuân thủ lễ nghi phép tắc, chỗ của ông ấy sẽ không sao đâu.
Bà chủ thì là người khôn khéo đanh đá, dì ở nhà họ Quan nhiều năm như vậy, vẫn thật sự chưa hiểu được bà ấy thích con gái như thế nào.”
“Câu này là sao?” Tô Lam thực sự có một loại dự cảm, mẹ của Quan Triều Viễn tương đối khó đối phó.
“Từ nhỏ đến lớn, con gái mà cậu chủ từng tiếp xúc, không một người nào có thể lọt được vào mắt của bà ấy.” Mẹ Trần nhanh mồm nhanh miệng, đại khái mấy hôm nay bà ấy cũng đã hiểu Tô Lam là một người con gái không tệ, cho nên đã nói lời thật lòng với cô.
“Hả?” Vừa nghe lời này, Tô Lam lập tức cảm thấy bản thân mình tiêu đời rồi.
Thấy dáng vẻ áp lực lớn của Tô Lam, mẹ Trần vội khuyên nhủ nói: “Mợ chủ, cháu cũng đừng nản lòng.
Dù sao thì bây giờ cháu và cậu chủ đã kết hôn, bà chủ có không thích thế nào đi chăng nữa cũng phải chấp nhận cháu thôi, cháu cố gắng lấy lòng bà ấy là được rồi.
Tục ngữ nói rất hay, giơ tay không đánh kẻ hay cười.” Tô Lam nghĩ cũng đúng lại gật đầu.
Sau đó, Tô Lam không quan tâm sự phản đối của mẹ Trần, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Chức trách của mẹ Trần vẫn ở đấy, đương nhiên là không cho, đứng ở cửa ngăn cản Tô Lam: “Mợ chủ, cậu chủ đã nói không cho cháu ra ngoài.
Nếu dì thả cháu ra ngoài thì cậu chủ trở về sẽ trách tội gì đấy.”
Tô Lam vừa thay giày vừa nói: “Hậu quả đều do cháu gánh chịu, mẹ Trần, cháu không có quần áo thích hợp để ra mắt ba mẹ chồng, dì biết ấn tượng đầu tiên của một người quan trọng cỡ nào không? Lẽ nào dì muốn sau này ba mẹ chồng nhìn cháu không thuận mắt hả?”
Mẹ Trần nghĩ cũng phải, đành phải nói: “Vậy dì đi cùng cháu, lỡ có chuyện gì, cũng có người chăm sóc.”
Khi đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn thấy câu này, khóe miệng lại cong lên.
Đương nhiên anh hiểu cô đang tìm cớ, trong lòng chắc chắn đang rất căng thẳng, cho nên lại soạn một tin nhắn như trò đùa dai rồi gửi qua.
“Tôi đã trình báo với ba mẹ việc chúng ta kết hôn rồi, bọn họ muốn gặp cô, cô chuẩn bị một chút đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
Tô Lam nhận được tin nhắn này, choáng váng ngay lập tức, con dâu sắp phải đi gặp ba mẹ chồng à? Trời ơi! Cô chưa hề chuẩn bị tâm lý gì cả, sau khi trả lời tin nhắn cho Quan Triều Viễn, Tô Lam mang giày đi tìm mẹ Trần.
“Được thôi.” Đây là tin nhắn trả lời mà Tô Lam gửi cho Quan Triều Viễn.
Nhìn thấy hai chữ này, dường như Quan Triều Viễn có thể tưởng tượng ra phản ứng ngạc nhiên của Tô Lam, không nhịn được cong môi cười một cái, lần này thật sự đã bật cười.
Cao Thiên Minh đang ngồi thì nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của anh cũng hơi bất ngờ, bởi vì bình thường tổng giám đốc rất thận trọng, đừng nói đến hội nghị hôm nay rất quan trọng, hình như hôm nay tổng giám đốc đã phân tâm không chỉ một lần.
Lúc này, Cao Thiên Minh đang làm báo cáo đặt tài liệu trong tay xuống, nói: “Tổng giám đốc Quan, tôi đã đọc báo cáo xong rồi.”
Chần chờ hai giây, Quan Triều Viễn mới phản ứng lại, vội vàng đặt điện thoại trên tay xuống, ngồi ngay ngắn nói: “Tốt lắm, tiến hành đề tài thảo luận tiếp theo đi.”
Người làm báo cáo sững sờ một lúc, sau đó nhắc nhở mang tính thăm dò: “Tổng giám đốc Quan, không phải anh nói sẽ phê duyệt dự án này sao?”
“À, sau cuộc họp, cậu đến phòng làm việc của tôi, tôi vẫn còn vài vấn đề muốn thảo luận kỹ hơn với cậu.
Bây giờ thì không chiếm dụng thời gian của mọi người nữa.” Giọng điệu của Quan Triều Viễn rất đúng trọng tâm, Cao Thiên Minh làm báo cáo vẫn nghĩ rằng tổng giám đốc coi trọng bản báo cáo của mình, đắc chí ngồi xuống.
Quan Triều Viễn là người thế nào, năng lực phản ứng của anh rất mạnh, vừa nãy anh phân tâm, không nghe hết toàn bộ bản báo cáo, hơn nữa dự án này lại tương đối quan trọng, một lát nữa về phòng làm việc anh phải bổ sung thêm.
Tô Lam chạy đến nhà bếp tìm mẹ Trần, kéo mẹ Trần đến số pha phòng khách, ngồi xuống.
“Mợ chủ, dì vẫn còn đang hầm canh trên bếp đấy!” Mẹ Trần nhíu mày nói.
“Canh thôi mà, hầm lâu thêm chút nữa cũng không sao.
Mẹ Trần, ngày mai Triều Viễn muốn dẫn cháu về nhà cũ ở tỉnh lị” Vẻ mặt Tô Lam lúng túng.
Nghe thấy lời này, mẹ Trần cười nói: “Mợ chủ, cháu và cậu chủ đã kết hôn, chắc chắn phải về ra mắt ba mẹ chồng”
“Cháu biết, nhưng cháu rất căng thẳng, dì mau nói với cháu, tính cách thường ngày của ba chồng và mẹ chồng như thế nào, thích con gái như thế nào.
Chẳng hạn như cháu phải mặc đồ gì, mang theo quà gì thì tốt?” Hiện tại đầu óc của Tô Lam hơi hỗn loạn.
Mẹ Trần suy nghĩ một lúc, trả lời: “Ông chủ là người rất ôn hòa hiền hậu, chỉ cần cháu tuân thủ lễ nghi phép tắc, chỗ của ông ấy sẽ không sao đâu.
Bà chủ thì là người khôn khéo đanh đá, dì ở nhà họ Quan nhiều năm như vậy, vẫn thật sự chưa hiểu được bà ấy thích con gái như thế nào.”
“Câu này là sao?” Tô Lam thực sự có một loại dự cảm, mẹ của Quan Triều Viễn tương đối khó đối phó.
“Từ nhỏ đến lớn, con gái mà cậu chủ từng tiếp xúc, không một người nào có thể lọt được vào mắt của bà ấy.” Mẹ Trần nhanh mồm nhanh miệng, đại khái mấy hôm nay bà ấy cũng đã hiểu Tô Lam là một người con gái không tệ, cho nên đã nói lời thật lòng với cô.
“Hả?” Vừa nghe lời này, Tô Lam lập tức cảm thấy bản thân mình tiêu đời rồi.
Thấy dáng vẻ áp lực lớn của Tô Lam, mẹ Trần vội khuyên nhủ nói: “Mợ chủ, cháu cũng đừng nản lòng.
Dù sao thì bây giờ cháu và cậu chủ đã kết hôn, bà chủ có không thích thế nào đi chăng nữa cũng phải chấp nhận cháu thôi, cháu cố gắng lấy lòng bà ấy là được rồi.
Tục ngữ nói rất hay, giơ tay không đánh kẻ hay cười.” Tô Lam nghĩ cũng đúng lại gật đầu.
Sau đó, Tô Lam không quan tâm sự phản đối của mẹ Trần, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Chức trách của mẹ Trần vẫn ở đấy, đương nhiên là không cho, đứng ở cửa ngăn cản Tô Lam: “Mợ chủ, cậu chủ đã nói không cho cháu ra ngoài.
Nếu dì thả cháu ra ngoài thì cậu chủ trở về sẽ trách tội gì đấy.”
Tô Lam vừa thay giày vừa nói: “Hậu quả đều do cháu gánh chịu, mẹ Trần, cháu không có quần áo thích hợp để ra mắt ba mẹ chồng, dì biết ấn tượng đầu tiên của một người quan trọng cỡ nào không? Lẽ nào dì muốn sau này ba mẹ chồng nhìn cháu không thuận mắt hả?”
Mẹ Trần nghĩ cũng phải, đành phải nói: “Vậy dì đi cùng cháu, lỡ có chuyện gì, cũng có người chăm sóc.”.