Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Hồ Tinh cố ý tìm lỗi, cô tức giận tới mức muốn lao vào đánh nhau.

Năm đó bà ta chỉ vào mũi của mẹ cô mà mắng, cô chỉ hận lúc đó bản thân còn nhỏ, nếu không chắc chắn đã dốc sức đánh một trận đã đời với bà ta rồi!
Cô hất cằm lên, cười lạnh nói: “Bề trên của tôi còn chưa có chỗ cho tiểu tam trèo lên đâu.”
Hồ Tinh bị lời nói của cô chọc tức, bà ta quay sang nói với Tô Mạnh Cương: “Mạnh Cương, anh có nghe thấy con gái của anh nói gì không?”
Tô Mạnh Cương tức giận: “Tô Lam, lập tức xin lỗi dì của con ngay!”
“Tôi nói có gì sai sao? Chẳng lẽ bà ta không phải là tiểu tam à?” Tôi đứng phắt dậy, đưa ngón tay chỉ vào Hồ Tinh.
Mười lăm năm, ba cô ngay cả chi phí nuôi dưỡng cô và em gái cũng không chịu chu cấp, cô nhớ rõ trước đây có một lần cô không đóng nổi học phí nên đã đi tìm ông ta đòi tiền, ông ta chẳng những không cho mà còn đạp cho cô một cước.
Thế mà người đàn bà tiểu tam này lại được ông ta dùng cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng.

Từ đó trở đi, cô đã âm thầm thề sau này sẽ không bao giờ… lấy của ông ta một xu nào nữa, sau này cô cũng không có người ba này nữa!
“Mạnh Cương, bị con gái của anh sỉ nhục như vậy, em không muốn sống nữa!” Hồ Tinh bắt đầu gào khóc thảm thiết.
“Tao đánh chết mày thứ con gái bất hiếu!” Tô Mạnh Cương nổi giận, tiến lên giơ tay lập tức giáng cho cô một cái tát.
Cô bị tát đến xây sẩm mặt mày, cả người lảo đảo té xuống đất, Hồ Mỹ Ngọc ở bên cạnh nhân cơ hội dùng giày cao gót nhọn dài của cô ta giẫm mạnh vào mu bàn tay cô một cái.
Cô đau đến mức ứa mồ hôi, tức giận đứng dậy hét lớn: “Tôi liều mạng với các người!”
Ngay sau đó cô nhấc một nồi canh nóng ở trên bàn lên tạt vào người Tô Mạnh Cương, lại cầm tiếp hai đĩa đồ ăn lên hất về phía Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc.
Trong nháy mắt Tô Mạnh Cương bị nóng đến mức la hét kêu gào, quần áo của Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc lập tức bị dầu mỡ nhầy nhụa của món canh bắn thẳng vào.
“Nghiệp chướng, xem ba mày trị mày ra sao!” Tô Mạnh Cương thẹn quá hóa giận, vừa tiến lên lại muốn đánh cô một lần nữa.
Lúc này, bác cả và bác dâu cả nghe vậy nhanh chóng tiến lên hỏi han khuyên can.
“Chị xem, chị xem, tại sao lại có đứa con gái không hiểu chuyện như vậy chứ? Dám ra tay đánh ba của mình!” Hồ Tinh bám lấy bác cả và bác dâu cả tố khổ.
“Lam Lam tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, em nên thông cảm nhiều hơn.” Bác dâu cả chỉ có thể nói đỡ thay cô.
“Sau này tôi không có đứa con gái như nó!” Tô Mạnh Cương ầm ĩ long trọng thề thốt.
Cô cũng không đặc biệt thích làm con gái của ông ta, nhìn thấy một nhà Tô Mạnh Cương vô cùng chật vật, mặc dù khóe miệng bị đánh đến mức chảy máu nhưng trong lòng cô lại rất vui vẻ.
Cặp mắt nhìn lướt qua, cô đột nhiên nhìn đến chỗ mà anh đang lẳng lặng ngồi yên từ nãy đến giờ, một đôi mắt đen như mực đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cái loại ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia giống như kim châm làm cho cô đau nhói, trong cơn tức giận cô hất cằm về phía anh, hung hăng trợn mắt lườm anh một cái rồi quay người lại, nhanh chóng rời đi.
Gió đêm mùa xuân còn hơi lạnh, cô ăn mặc phong phanh đi một hồi lâu vẫn không bắt được chiếc taxi nào.
Khuôn mặt nóng bừng bị gió lạnh thổi qua, kiên cường mạnh mẽ như cô cũng nhịn không được, cặp mắt có chút phiếm hồng.

Nhưng cô cũng không có hối hận, có thể cho con hồ ly tinh kia một bài học, cho dù bản thân cô có bị ăn tát cũng mãn nguyện.
Lúc chân bị giày cao gót dựng đến phát đau, một chiếc Bentley màu đen đột nhiên dừng ở trước mặt của cô.
Cô ngước mắt, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, hiện ra một khuôn mặt với đường nét rõ ràng.
Cô nhìn đến khuôn mặt kia, khẽ cắn môi dưới, bởi vì chủ nhân của khuôn mặt kia chính là Quan Triều Viễn.
“Lên xe!” Anh nói với giọng ra lệnh.
Cô không thích cái loại giọng điệu nói chuyện này của anh, bây giờ cũng không phải là đang trong giờ làm việc, cho nên cô không cần thiết phải nghe theo anh.
“Ở đây rất khó bắt xe.” Anh thấy cô không nhúc nhích, khẽ nhíu mày, anh vừa nói xong cô liền quay người bỏ đi.
Hồ Tinh cố ý tìm lỗi, cô tức giận tới mức muốn lao vào đánh nhau.

Năm đó bà ta chỉ vào mũi của mẹ cô mà mắng, cô chỉ hận lúc đó bản thân còn nhỏ, nếu không chắc chắn đã dốc sức đánh một trận đã đời với bà ta rồi!
Cô hất cằm lên, cười lạnh nói: “Bề trên của tôi còn chưa có chỗ cho tiểu tam trèo lên đâu.”
Hồ Tinh bị lời nói của cô chọc tức, bà ta quay sang nói với Tô Mạnh Cương: “Mạnh Cương, anh có nghe thấy con gái của anh nói gì không?”
Tô Mạnh Cương tức giận: “Tô Lam, lập tức xin lỗi dì của con ngay!”
“Tôi nói có gì sai sao? Chẳng lẽ bà ta không phải là tiểu tam à?” Tôi đứng phắt dậy, đưa ngón tay chỉ vào Hồ Tinh.
Mười lăm năm, ba cô ngay cả chi phí nuôi dưỡng cô và em gái cũng không chịu chu cấp, cô nhớ rõ trước đây có một lần cô không đóng nổi học phí nên đã đi tìm ông ta đòi tiền, ông ta chẳng những không cho mà còn đạp cho cô một cước.
Thế mà người đàn bà tiểu tam này lại được ông ta dùng cẩm y ngọc thực nuôi dưỡng.

Từ đó trở đi, cô đã âm thầm thề sau này sẽ không bao giờ… lấy của ông ta một xu nào nữa, sau này cô cũng không có người ba này nữa!
“Mạnh Cương, bị con gái của anh sỉ nhục như vậy, em không muốn sống nữa!” Hồ Tinh bắt đầu gào khóc thảm thiết.
“Tao đánh chết mày thứ con gái bất hiếu!” Tô Mạnh Cương nổi giận, tiến lên giơ tay lập tức giáng cho cô một cái tát.
Cô bị tát đến xây sẩm mặt mày, cả người lảo đảo té xuống đất, Hồ Mỹ Ngọc ở bên cạnh nhân cơ hội dùng giày cao gót nhọn dài của cô ta giẫm mạnh vào mu bàn tay cô một cái.
Cô đau đến mức ứa mồ hôi, tức giận đứng dậy hét lớn: “Tôi liều mạng với các người!”
Ngay sau đó cô nhấc một nồi canh nóng ở trên bàn lên tạt vào người Tô Mạnh Cương, lại cầm tiếp hai đĩa đồ ăn lên hất về phía Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc.
Trong nháy mắt Tô Mạnh Cương bị nóng đến mức la hét kêu gào, quần áo của Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc lập tức bị dầu mỡ nhầy nhụa của món canh bắn thẳng vào.
“Nghiệp chướng, xem ba mày trị mày ra sao!” Tô Mạnh Cương thẹn quá hóa giận, vừa tiến lên lại muốn đánh cô một lần nữa.
Lúc này, bác cả và bác dâu cả nghe vậy nhanh chóng tiến lên hỏi han khuyên can.
“Chị xem, chị xem, tại sao lại có đứa con gái không hiểu chuyện như vậy chứ? Dám ra tay đánh ba của mình!” Hồ Tinh bám lấy bác cả và bác dâu cả tố khổ.
“Lam Lam tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, em nên thông cảm nhiều hơn.” Bác dâu cả chỉ có thể nói đỡ thay cô.
“Sau này tôi không có đứa con gái như nó!” Tô Mạnh Cương ầm ĩ long trọng thề thốt.
Cô cũng không đặc biệt thích làm con gái của ông ta, nhìn thấy một nhà Tô Mạnh Cương vô cùng chật vật, mặc dù khóe miệng bị đánh đến mức chảy máu nhưng trong lòng cô lại rất vui vẻ.
Cặp mắt nhìn lướt qua, cô đột nhiên nhìn đến chỗ mà anh đang lẳng lặng ngồi yên từ nãy đến giờ, một đôi mắt đen như mực đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cái loại ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia giống như kim châm làm cho cô đau nhói, trong cơn tức giận cô hất cằm về phía anh, hung hăng trợn mắt lườm anh một cái rồi quay người lại, nhanh chóng rời đi.
Gió đêm mùa xuân còn hơi lạnh, cô ăn mặc phong phanh đi một hồi lâu vẫn không bắt được chiếc taxi nào.
Khuôn mặt nóng bừng bị gió lạnh thổi qua, kiên cường mạnh mẽ như cô cũng nhịn không được, cặp mắt có chút phiếm hồng.

Nhưng cô cũng không có hối hận, có thể cho con hồ ly tinh kia một bài học, cho dù bản thân cô có bị ăn tát cũng mãn nguyện.
Lúc chân bị giày cao gót dựng đến phát đau, một chiếc Bentley màu đen đột nhiên dừng ở trước mặt của cô.
Cô ngước mắt, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, hiện ra một khuôn mặt với đường nét rõ ràng.
Cô nhìn đến khuôn mặt kia, khẽ cắn môi dưới, bởi vì chủ nhân của khuôn mặt kia chính là Quan Triều Viễn.
“Lên xe!” Anh nói với giọng ra lệnh.
Cô không thích cái loại giọng điệu nói chuyện này của anh, bây giờ cũng không phải là đang trong giờ làm việc, cho nên cô không cần thiết phải nghe theo anh.
“Ở đây rất khó bắt xe.” Anh thấy cô không nhúc nhích, khẽ nhíu mày, anh vừa nói xong cô liền quay người bỏ đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui