Bước vào biệt thự chính là một cái sảnh không hề nhỏ, phong cách của sảnh đều là kiểu Trung Quốc, ngay cả giá giày cũng là gỗ lim quý giá, có thể nhìn ra các lọ hoa đặt trong tủ của sảnh đều là đồ cổ.
Mặc dù Tô Lam không biết gì, nhưng cô đã từng nhìn thấy một vài món đồ tương tự trong viện bảo tàng và trong nhà của cán bộ cấp cao.
Thay giày xong, cuối cùng cô bước vào phòng khách, đồ dùng trong phòng khách đều được làm bằng gỗ lim quý giá, rất sang trọng.
Dường như cô đã bước vào nhà của một quý tộc dưới sự tô điểm của các vật trang trí như đồ sứ, đồ ngọc, tranh chữ,… Tô Lam lập tức nín thở.
Trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim kiểu nhà Minh là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, mặc một chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng, mang khí chất của một quan chức cấp cao.
May thay khuôn mặt của ông ấy không lạnh lùng cứng rắn như Quan Triều Viễn, trái lại ông ấy cười rất dễ gần.
Nhìn khuôn mặt và cái mũi của người đàn ông trung niên này rất giống với Quan Triều Viễn, xem ra ông ấy là ba của Quan Triều Viễn.
Cách người đàn ông trung niên vài mét trong phòng khách, còn có một chiếc ghế quý phi hoàn toàn khác với phong cách trang trí và kiểu lắp đặt của biệt thự này, ngồi trên ghế quý phi là một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất gọn gàng.
Người phụ nữ đó chắc đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, làn da vừa mịn vừa trắng, hai đầu lông mày vừa mảnh vừa cong, trang điểm hơi đậm, có lẽ là để che đi một số nếp nhăn trên khuôn mặt? Nhưng giữa hai đầu lông mày có chút sắc bén, không được hòa nhã dễ gần như người đàn ông trung niên kia.
KO
Tô Lam nghĩ thầm đây chắc hẳn là mẹ của Quan Triều Viễn? Đôi mắt rất giống Quan Triều Viễn.
Giờ nghĩ lại, có lẽ khí chất lạnh lùng trên người Quan Triều Viễn bắt nguồn từ mẹ anh, nhưng đôi mắt của Lục Trang Đài – mẹ Quan Triều Viễn lại thông minh và sắc bén hơn.
Trong lúc Tô Lam đang quan sát bọn họ, hai ánh mắt của họ cũng đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới mấy lần.
Nhất là ánh mắt của mẹ Quan Triều Viễn như hai mũi dao, vả lại làm cô không hiểu nhất chính là bọn họ có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, Tô Lam cũng không hiểu tại sao.
Ngay lúc đó, Tô Lam cảm thấy thắt lưng của mình bị xiết chặt.
Vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy cánh tay của Quan Triều Viễn đang ôm eo mình, chỉ thấy thái độ của anh cung kính, nhưng trên mặt không có nụ cười nói: “Ba mẹ, đây là vợ của con Tô Lam.”
Tô Lam nhanh chóng cong lưng cúi đầu nói: “Con chào ba mẹ!”
Đúng lúc này Lâm Minh đặt quà lên bàn trà: “Ông chủ, bà chủ, đây là quà do mợ chủ chuẩn bị cho hai người.”
Nhìn thấy ánh mắt của Lục Trang Đài vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Tô Lam nhanh chóng rũ mi mắt xuống.
Trái lại Quan Danh Sơn – ba của Quan Triều Viễn lại đặt tờ báo trên tay xuống, cười nói hiền từ: “Là Tiểu Tô sao? Mau ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Cảm ơn ba.” Tô Lam cảm ơn một tiếng, bị Quan Triều Viễn kéo cổ tay ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim dành cho ba người.
Lúc này, bảo mẫu đã rót trà bưng tới, Tô Lam hơi dè dặt, cảm thấy loại quan chức cấp cao và gia đình giàu có này không hợp với cô.
Cô nhìn lướt qua dãy đồ cổ rực rỡ muôn màu và thảm thêu hoa cao cấp đang giẫm dưới chân, cảm thấy loại quan chức cấp cao và gia đình giàu có này không hợp với cô.
Lúc này, đột nhiên Quan Danh Sơn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy vừa mặc quần áo vào vừa nói với Lục Trang Đài: “Đoàn kiểm tra từ chính quyền trung ương tới đây, anh phải mau chóng qua bên đấy gặp mặt, em hãy tiếp đón Tiểu Tô cho thật tốt, không được lơ là.”
“Con trai của anh mang con dâu về đây, em dám lơ là sao?” Đây là câu nói đầu tiên mà Lục Trang Đài nói sau khi Tô Lam bước vào cửa, câu nói này vừa ra khỏi miệng không chỉ làm Tô Lam cảm thấy hơi khó xử, mà còn làm cho Quan Triều Viễn và Quan Danh Sơn có chút không được tự nhiên.
Dù sao Quan Danh Sơn cũng là người nhìn thấu sự đời, ông ấy lập tức pha trò nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò giận dỗi trẻ con, chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ với con trai, em còn muốn đổ lên đầu con dâu sao?”
Bước vào biệt thự chính là một cái sảnh không hề nhỏ, phong cách của sảnh đều là kiểu Trung Quốc, ngay cả giá giày cũng là gỗ lim quý giá, có thể nhìn ra các lọ hoa đặt trong tủ của sảnh đều là đồ cổ.
Mặc dù Tô Lam không biết gì, nhưng cô đã từng nhìn thấy một vài món đồ tương tự trong viện bảo tàng và trong nhà của cán bộ cấp cao.
Thay giày xong, cuối cùng cô bước vào phòng khách, đồ dùng trong phòng khách đều được làm bằng gỗ lim quý giá, rất sang trọng.
Dường như cô đã bước vào nhà của một quý tộc dưới sự tô điểm của các vật trang trí như đồ sứ, đồ ngọc, tranh chữ,… Tô Lam lập tức nín thở.
Trên chiếc ghế bành bằng gỗ lim kiểu nhà Minh là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, trên mũi đeo một cặp kính gọng vàng, mặc một chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng, mang khí chất của một quan chức cấp cao.
May thay khuôn mặt của ông ấy không lạnh lùng cứng rắn như Quan Triều Viễn, trái lại ông ấy cười rất dễ gần.
Nhìn khuôn mặt và cái mũi của người đàn ông trung niên này rất giống với Quan Triều Viễn, xem ra ông ấy là ba của Quan Triều Viễn.
Cách người đàn ông trung niên vài mét trong phòng khách, còn có một chiếc ghế quý phi hoàn toàn khác với phong cách trang trí và kiểu lắp đặt của biệt thự này, ngồi trên ghế quý phi là một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất gọn gàng.
Người phụ nữ đó chắc đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt, làn da vừa mịn vừa trắng, hai đầu lông mày vừa mảnh vừa cong, trang điểm hơi đậm, có lẽ là để che đi một số nếp nhăn trên khuôn mặt? Nhưng giữa hai đầu lông mày có chút sắc bén, không được hòa nhã dễ gần như người đàn ông trung niên kia.
KO
Tô Lam nghĩ thầm đây chắc hẳn là mẹ của Quan Triều Viễn? Đôi mắt rất giống Quan Triều Viễn.
Giờ nghĩ lại, có lẽ khí chất lạnh lùng trên người Quan Triều Viễn bắt nguồn từ mẹ anh, nhưng đôi mắt của Lục Trang Đài – mẹ Quan Triều Viễn lại thông minh và sắc bén hơn.
Trong lúc Tô Lam đang quan sát bọn họ, hai ánh mắt của họ cũng đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới mấy lần.
Nhất là ánh mắt của mẹ Quan Triều Viễn như hai mũi dao, vả lại làm cô không hiểu nhất chính là bọn họ có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, Tô Lam cũng không hiểu tại sao.
Ngay lúc đó, Tô Lam cảm thấy thắt lưng của mình bị xiết chặt.
Vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy cánh tay của Quan Triều Viễn đang ôm eo mình, chỉ thấy thái độ của anh cung kính, nhưng trên mặt không có nụ cười nói: “Ba mẹ, đây là vợ của con Tô Lam.”
Tô Lam nhanh chóng cong lưng cúi đầu nói: “Con chào ba mẹ!”
Đúng lúc này Lâm Minh đặt quà lên bàn trà: “Ông chủ, bà chủ, đây là quà do mợ chủ chuẩn bị cho hai người.”
Nhìn thấy ánh mắt của Lục Trang Đài vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, Tô Lam nhanh chóng rũ mi mắt xuống.
Trái lại Quan Danh Sơn – ba của Quan Triều Viễn lại đặt tờ báo trên tay xuống, cười nói hiền từ: “Là Tiểu Tô sao? Mau ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Cảm ơn ba.” Tô Lam cảm ơn một tiếng, bị Quan Triều Viễn kéo cổ tay ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim dành cho ba người.
Lúc này, bảo mẫu đã rót trà bưng tới, Tô Lam hơi dè dặt, cảm thấy loại quan chức cấp cao và gia đình giàu có này không hợp với cô.
Cô nhìn lướt qua dãy đồ cổ rực rỡ muôn màu và thảm thêu hoa cao cấp đang giẫm dưới chân, cảm thấy loại quan chức cấp cao và gia đình giàu có này không hợp với cô.
Lúc này, đột nhiên Quan Danh Sơn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy vừa mặc quần áo vào vừa nói với Lục Trang Đài: “Đoàn kiểm tra từ chính quyền trung ương tới đây, anh phải mau chóng qua bên đấy gặp mặt, em hãy tiếp đón Tiểu Tô cho thật tốt, không được lơ là.”
“Con trai của anh mang con dâu về đây, em dám lơ là sao?” Đây là câu nói đầu tiên mà Lục Trang Đài nói sau khi Tô Lam bước vào cửa, câu nói này vừa ra khỏi miệng không chỉ làm Tô Lam cảm thấy hơi khó xử, mà còn làm cho Quan Triều Viễn và Quan Danh Sơn có chút không được tự nhiên.
Dù sao Quan Danh Sơn cũng là người nhìn thấu sự đời, ông ấy lập tức pha trò nói: “Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò giận dỗi trẻ con, chỉ vì chút mâu thuẫn nhỏ với con trai, em còn muốn đổ lên đầu con dâu sao?”.