Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Có thể là vì tủi thân và hoảng loạn mấy ngày qua đã đè nén quá nghiêm trọng mà Tô Lam dựa vào lòng ngực Quan Triều Viễn khóc lấy khóc để.

Cảm nhận được người trong lòng mình đang khóc, anh siết chặt đôi tay của mình, hàm dưới đặt trên đỉnh đầu cô, để cô cảm nhận được hơi ấm của anh.

Advertisement Vài phút sau, trên áo sơ mi trắng Quan Triều Viễn đã nhăn dúm đó không ra hình thù gì, hơn nữa còn dính đầy nước mắt nước mũi.

Ổn định lại cảm xúc trong lòng một chút, sau đó Tô Lam từ từ vùng ra khỏi vòng tay anh.

Advertisement “Khóc đủ rồi sao?” Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam, dí dỏm hỏi.

“Ừm.” Tô Lam nhận khăn giấy trong tay anh, vừa lau nước mũi vừa gật đầu.

Lúc này, Quan Triều Viễn mới cúi đầu nhìn áo sơmi trước ngực, cười nói: “Hôm nay áo sơmi của tôi đã lập công lớn”
Tô Lam nghe vậy thì nhìn xuống vạt áo ướt nhẹp của Quan Triều Viễn, có lẽ là nước mắt và nước mũi, hơn nữa còn nhăn nhúm, đây là kiệt tác vừa rồi của CÔ.

Có điều với tính cách Tô Lam đương nhiên không chịu yếu thế, vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh cởi ra, tôi giặt cho anh là được, dù sao áo sơmi của anh.

đều là hàng nổi tiếng thế giới, tôi cũng không đền nổi!”.

Giờ phút này, nước mắt trên mặt Tô Lam đã khô, trong ánh mắt cô ẩn chứa một chút nghịch ngợm và thả lỏng, lông mi thật dài hơi cong, ngây thơ khiến người khác phải yêu thương.

Giờ phút này anh rất muốn nói một câu, dùng em bồi thường cho anh là được, có điều anh biết bây giờ không phải lúc nói đùa.

Cho nên sau đó Quan Triều Viễn cúi đầu hắng giọng nói: “Được, nhanh nói rõ các chi tiết có liên quan đến dự án Kình Thiên, bây giờ em phải nghiêm túc đối mặt và xử lý chuyện này, bởi vì một khi bị định tội thành tội phạm thương nghiệp có thể sẽ phải ngồi tù, em có biết không?” Nghe anh nói xong, đương nhiên Tô Lam hiểu hoàn cảnh bây giờ của cô cực kỳ nguy hiểm, cũng cực kỳ bị động.

Bây giờ cô chỉ có thể nắm chặt cọng rơm cứu mạng là Quan Triều Viễn, cô không muốn ngồi tù, cho nên bây giờ thật sự không phải là lúc giận dỗi với anh.

Sau đó Tô Lam đã kể rõ ngọn nguồn đầu đuôi sự việc, bao gồm chuyện Tôn Ngọc Như làm sao giao dự án này cho cô và Lam Dịch Bân, trong đó đã xảy ra chuyện gì, trên đường Lam Dịch Bân bất ngờ phát bệnh viêm ruột thừa cấp tính, kể hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho Quan Triều Viễn nghe.

Bây giờ đầu óc cô rất hỗn loạn, chỉ có thể kể hết tất cả chi tiết, bởi vì cô không biết chi tiết nào có tác dụng hay không.

Sau khi nghe Tô Lam tự thuật xong, Quan Triều Viễn cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi anh ngẩng đầu nói: “Xem ra em đã tự nhảy vào hố mà Tôn Ngọc Như đào cho em, hơn nữa Lam Dịch Bân cũng không tránh khỏi liên quan!”
Bản thân Tô Lam cũng đoán ra là thế, nghi ngờ hỏi: “Tôi không nhớ tôi có thù oán với Tôn Ngọc Như và cả Lam Dịch Bân mà? Tại sao họ lại vắt hết óc hãm hại tôi, bọn họ cần tìm bao nhiêu người để phối hợp với họ?”
Tô Lam rất ảo não, có phải lòng dạ của Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân quá hẹp hòi không? Vả lại, họ vắt hết óc không từ thủ đoạn đối phó với cô không thấy mệt mỏi à?
Giờ phút này, Quan Triều Viễn lại cười khẩy nói: “Em cho rằng họ không có lợi sao?”
Nghe anh nói vậy, Tô Lam không khỏi nhíu mày, nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, không hiểu rõ ý của anh.

Sau đó, Quan Triều Viễn lại nói: “Tuy rằng tôi không có chứng cứ, nhưng mà tôi có thể suy đoán người tiết lộ dự án Kình Thiên cho đối thủ cạnh tranh của Kinh Thiên, người ăn cây táo rào cây sung kia hẳn là Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân!”
Tô Lam không khỏi ngạc nhiên há to miệng.

“Anh nói họ tiết lộ hồ sơ ra ngoài, lấy tiền, sau đó bắt tôi làm người gánh tội thay?”
“Đúng vậy.” Quan Triều Viễn gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui