Nghe anh nói vậy, Tô Lam cảm giác đầu óc mình tê dại.
Advertisement Trước kia cô luôn cho rằng Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân muốn trả đũa cô nên mới trăm phương ngàn kế hãm hại cô, nhưng không ngờ họ lại dùng chiêu một mũi tên trúng hai đích.
Họ cầm tiền của người ta, lấy được lợi ích, còn đẩy cô xuống vực thẳm, có thể thấy lòng dạ họ quá ác độc và nham hiểm, hơn nữa vì tiền mà họ dám làm chuyện ăn cháo đá bát, có thể thấy bản chất của họ đã mục rữa, không còn thuốc chữa!
Advertisement Hơn nữa bọn họ còn muốn đẩy cô vào chỗ chết, nếu cô bị gán tội danh này có lẽ phải ở trong tù nghỉ ngơi vài năm, có thể thấy được Tôn Ngọc Như độc ác đến mức nào, muốn hủy hoại cả cuộc đời cô.
Nhìn thấy ánh mắt không kiên định của Tô Lam, Quan Triều Viễn vươn tay nắm tay cô, nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết hết cho.”
Tô Lam biết bây giờ cô cần phải hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào Quan Triều Viễn.
Ngẫm lại đúng là buồn cười, cô vẫn luôn chống đối anh, thế mà bây giờ chỉ có thể nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng là anh, cô thầm thở dài một hơi.
Bởi vì cô biết bây giờ cô không thể buông tay, nếu cô ngồi tù, cô không chỉ mất đi tương lai và danh dự, mà cô và bọn nhỏ sẽ phải chia lìa, chúng sẽ dần lớn lên, nếu chúng biết mẹ của chúng từng đi tù, cô thật sự không biết phải đối mặt với chúng thế nào, cô sẽ làm chúng xấu hổ.
Nhưng cho dù cô nhận sự giúp đỡ của Quan Triều Viễn, cô cũng sẽ không trả giá bằng cái giá mà bản thân không muốn, cô nhận sự giúp đỡ của anh vì cô chính là mẹ của bọn trẻ, cô sẽ không cưỡng ép bản thân làm bất cứ chuyện gì cô không thích.
Nhìn thấy Tô Lam nhíu mày, Quan Triều Viễn không khỏi hỏi: “Em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Qua hiểu biết và nhiều năm chung sống, Tô Lam biết Quan Triều Viễn không phải một người nhỏ mọn, cô sẽ không nghĩ xấu cho anh, chỉ là cô vẫn muốn giữ được sự thanh cao kia, thật ra trước sự sống, thì thanh cao và danh tiếng chẳng đáng một xu.
“Tuy rằng biết là bọn họ hãm hại tôi, nhưng mà tôi lại chẳng có một chứng cứ nào.” Tô Lam buồn rầu nói.
“Em chỉ cần kể hết những chuyện đã xảy ra cho tôi là được, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi xử lý!” Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm Tô Lam nói.
Tô Lam vừa ngẩng đầu đã nhận thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, phát hiện trong mắt anh chỉ có cô.
Cô biết không gì là anh không làm được, chỉ cần có mở miệng, anh có thể dâng cả thế giới đến trước mặt cô, chỉ là anh là người tự cao, luôn cho rằng những chuyện mà anh sắp xếp sẽ là tốt nhất cho cô, không nghĩ rằng anh vốn chẳng biết cô muốn gì.
Cô chỉ muốn một người bạn đồng hành cùng đi qua mưa gió, luôn yêu thương, bầu bạn đi qua sông rộng biển dài, có thể đồng cam cũng có thể cộng khổ, chỉ cần trái tim họ hướng về nhau, sẽ có thể chiến thắng bất cứ nan đề nào trên cuộc đời, cho dù cuối cùng không thể chiến thắng, vậy thì họ cũng có thể cùng nhau đối mặt với thất bại.
Nhưng mà vào lúc Minh An gặp nguy hiểm nhất, anh lại lựa chọn đẩy cô sang một bên, tự anh gánh vác tất cả.
Cô là mẹ của Minh An, là người cho Minh An sự sống, vào thời khắc như vậy sao có thể thiếu cô? Cô hận bản thân không có mặt trong lúc cứu Minh An, càng hận bản thân không bầu bạn bên cạnh cậu bé khi cậu bé cần để hoàn thành trách nhiệm của một người mę.