“Chị Hồng, Xuân Xuân đâu?” Ánh mắt Tô Lam nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ.
“Xuân Xuân vừa mới ngủ.” Chị Hồng biết Tô Lam đến thăm Xuân Xuân nên vội vàng mở cửa phòng ngủ.
Advertisement Tô Lam không kịp nói nhiều gật đầu với chị Hồng rồi quay người đi vào phòng ngủ.
Lúc này, Xuân Xuân đang ngủ trên một chiếc giường nhỏ, thân người mũm mĩm được đắp một chiếc chăn nhỏ in hình hoạt hình màu hồng, gương mặt bầu bĩnh, lông mi rất dài, trông như búp bê vậy.
Tô Lam nhìn thấy dáng ngủ đáng yêu của Xuân Xuân thì mới an lòng.
Advertisement Bây giờ cô đã hiểu được sự khó khăn của một người mẹ, nhất là khi nghe tiếng con mình khóc, tim cô như vỡ vụn ra.
Tô Lam vươn tay sờ nhẹ lên gương mặt như trái táo đỏ của Xuân Xuân, mày cũng giãn ra nhiều.
Lúc này, Quan Triều Viễn nhẹ nhàng bước đến sau lưng Tô Lam, mỉm cười nhìn Xuân Xuân đang ngủ trên chiếc giường nhỏ.
Đột nhiên Tô Lam cảm nhận được một hơi thở bao lấy thân người mình, quay đầu lại nhìn thì thấy anh sát bên người mình, có thể nói là cơ thể anh và mình không có chút khoảng cách nào.
Giây phút này, trong lòng Tô Lam vô cùng hoang mang, tay vén tóc bên tai lên, vừa hay nhìn thấy chị Hồng bước vào nên tìm chủ đề, cười nói: “Chị Hồng, hai ngày nay Xuân Xuân không thấy tôi chắc khóc dữ lắm phải không?”
“Ừ.” Chị Hồng định trả lời.
Lúc này, Quan Triều Viễn sờ nhẹ lên mũi ra hiệu với chị Hồng.
Chị Hồng chưa bao giờ thấy Quan Triều Viễn ra hiệu với mình bao giờ, chị ấy cũng chăm sóc Xuân Xuân và Minh An nhiều năm rồi, chỉ biết chủ nhân là một người đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng rất thương con cái, anh rất ít khi nói chuyện với chị ấy.
Chị Hồng không biết phải làm sao, chỉ sợ mình trả lời sai, vì vậy nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, không biết trả lời như thế nào.
Nhìn thấy ánh mắt của chị Hồng, Tô Thanh lập tức quay đầu, nhìn thấy Quan Triều Viễn đang nhìn chị Hồng thì cau mày.
Tô Lam ý thức được có thể là mình đã bị Quan Triều Viễn lừa, vì Xuân Xuân sớm đã quen với chị Hồng rồi nên đôi lúc cô bận việc sẽ nhờ chị Hồng chăm sóc cho Xuân Xuân mấy ngày, Xuân Xuân cũng sẽ không khóc lóc ầm ĩ.
Sau đó, Tô Lam phát hiện mình mắc bẫy rồi, cô nghiến răng, nếu như không phải chị Hồng đang ở đây thì cô đã làm ầm lên rồi.
Đương nhiên là Quan Triều Viễn cũng nhìn ra sự tức giận của Tô Lam, nhất thời cũng không biết làm sao, chị Hồng cũng hướng ánh mắt thắc mắc về phía Quan Triều Viễn.
Lúc này, Quan Triều Viễn mới vội xua tay với chị Hồng, nói: “Ý tôi là bảo cô nói thật!”
Chị Hồng nghe vậy mới nói: “Cô Tô, hai ngày nay Xuân Xuân cứ gọi ma ma, ma ma, tuy rằng không có khóc lớn lắm nhưng vẫn luôn rất buồn bực, cũng may có Minh An biết dỗ con bé, Minh An đúng là một anh trai tốt!”
Tô Lam nghe vậy mới biết đây mới chính là tình hình thật.
Vì thế, Tô Lam mỉm cười với chị Hồng: “Chị Hồng, cảm ơn chị hết lòng chăm sóc hai đứa trẻ nhà em.”
“Đây là công việc của chị.
Hơn nữa, chị đã chăm sóc Xuân Xuân và Minh An lâu lắm rồi, cũng thật lòng thích hai đứa trẻ này.” Chị Hồng đỏ mặt.
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam nói chuyện bình thường nên cười nói với cô: “Xuân Xuân ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền con bé nữa, tôi đưa em lên lầu xem phòng.”
Tôi Lam nghe vậy nhíu mày, nhưng có chị Hồng ở đây, cô ngại nói trước mặt chị Hồng nên đi theo anh đi ra ngoài.
Quan Triều Viễn đi lên lầu, Tô Lam theo sau.
Sau khi lên lầu, Tô Lam mới nói: “Tôi nghĩ tôi ở lầu dưới cùng Xuân Xuân thì tốt hơn.”
Quan Triều Viễn nghe vậy thì cười nói: “Ai nói không cho em ở cùng Xuân Xuân?”