Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Sau khi giặt đồ sạch sẽ, phơi lên xong, cuối cùng điện thoại đã có thể khởi động, Tô Lam vội gọi cho Kiều Tâm.

"Kiều Tâm.." Sau khi điện thoại được kết nối, Tổ Lam gọi một tiếng.

Advertisement Kiều Tâm bên kia ngắt lời cô: "Tô Lam, xin lỗi, xin lỗi, tạm thời tớ đi công tác, khoảng chừng một tuần, đi vội quá nên chưa nói với cậu!"
Nghe đến đây, Tô Lam lập tức cau mày: "Cậu đi công tác rồi? Một tuần?"
Advertisement Cô vẫn đợi Kiều Tâm đem đồ dùng hàng ngày và quần áo đến cho mình, bây giờ đám người kia vẫn giữa ở cửa đợi cô, cô không dám về rước phiền phức.

"Cậu đang ở đâu? Chuyện của cậu thế nào rồi?" Kiều Tâm vội hỏi.

Nghe vậy Tô Lam chỉ có thể đáp: "Tớ đang ở nhà Quan Triều Viễn, anh ấy nói giúp tớ giải quyết tất cả." Nghe câu này vô cùng phấn khởi, nói: "Cũng tốt, tớ nói cho cậu biết, chuyện lần này cậu gặp phải hơi lớn, không phải chuyện nhân vật tép riu như chúng ta có thể giải quyết, nên cậu vẫn nên nhờ Quan Triều Viễn giải quyết, có anh ấy giúp cậu, tớ yên tâm rồi, vậy tớ yên tâm đi công tác rồi, tạm biệt!"
Nói xong thì cúp máy.

"Alo.." Chưa đợi Tô Lam nói gì, Kiều Tâm đã cúp máy rồi.

Cúi đầu nhìn màn hình điện thoại lóe lên, Tô Lam không khỏi mắng: "Bạn xấu gì vậy? Bây giờ tớ đang cần giúp đỡ, được không?"
Tô Lam nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra cách gì hay, chỉ có thể ráng hai ngày trước, đợi đến khi đám người của Kinh Thiên buông lỏng hơn, cô về nhà lấy đồ vậy.

Sau khi Xuân Xuân thức dậy, thấy Tô Lam vui vẻ lạ thường, Minh An được chị Hồng đón về từ nhà trẻ, lúc thấy Tô Lam tạm thời đến đây sống thì huơ tay múa chân vui vẻ.

Tối nay mẹ Trần làm đầy bàn đồ ăn, vả làn còn có rất nhiều món Tổ Lam thích ăn.

Nói thật, sau khi Tô Lam làm việc ở Khải Hàng, ngày nào cũng bận rộn với công việc, vừa chăm lo cho cửa hàng mạng, vừa phải chăm sóc Xuân Xuân, tuy cũng có thể nấu món ngon, nhưng rất ít khi làm thức ăn phong phú thế này, nên cô bất giác ăn rất nhiều.

"Mẹ Trần, món ăn dì làm vẫn ngon như trước, với lại dì vẫn nhớ cháu thích ăn gì, thật sự cảm ơn đi!" Sau khi ăn xong, Tô Lam không quên cảm ơn mẹ Trần.

Mẹ Trần ngại ngùng cười, nói: "Di làm mấy mươi năm rồi, vẫn là mùi vị này, cháu đừng cảm ơn gì, muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu chủ, mấy món này đều là cậu ấy dặn dò bảo dì làm."
Nghe vậy, Tô Lam nhìn cơm thừa trên bàn, không khỏi hơi sững sờ.

Nghĩ thầm: Anh vẫn nhớ những món mình thích ăn, cảm xúc trong lòng chợt hỗn loạn.

Thấy Tô Lam không nói gì, mẹ Trần sốt ruột: "Cô Tô, đồ dùng súc miệng của cháu dì đã chuẩn bị xong rồi, nhưng vẫn chưa kịp mua đồ ngủ.."
"Ngày mai cửa hàng bách hóa mở cửa cháu tự đi mua là được rồi." Tô Lam quyết định vẫn nên một ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết, không mạo hiểm về nhà lấy.

Mẹ Trần cười nói: "Cô Tô, cháu không cần đi, cậu chủ đã đặt ở cửa hàng bách hóa rồi, chỉ là hôm nay không kịp giao hàng, nói là sáng mai cửa hàng bách hóa sẽ cử người đến giao."
Nghe câu này, Tô Lam gật đầu.

Quan Triều Viễn này cũng chu đáo quá nhỉ?
Nếu không, nhiều phụ nữ thích anh như vậy, vẻ ngoài lạnh lùng, đẹp trai nhiều tiền, còn săn sóc chu đạo, thật sự là vũ khí sát thương phụ nữ.

Cô không thể bị anh nắm bắt lần nữa chỉ vì mấy mảnh khóe nhỏ thế này, cô đã có sức miễn dịch với mấy thứ này rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui