"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận giày, chỗ này có năm đôi giày cao gót, ba đôi giày lười, hai đôi giày thể thao, đều là cỡ chân của cô, cô thử xem có đi hợp chân hay không?"
Advertisement "Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận nội y, chỗ này có mười bộ đồ lót, cô thử xem có hợp với mình hay không? Tất cả đều lấy theo kích thước của cô."
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận túi xách, chỗ này có năm túi đeo vai, ba túi xách, còn có hai cái túi thường, có xem có thích hay không? Tất cả đều là thương hiệu quốc tế, cực kỳ tốt và sang trọng."
"Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận mỹ phẩm, chỗ này có năm bộ sản phẩm, tôi có thể giúp cô dùng thử một chút, xem thử cô hợp với loại nào."
Advertisement "Cô Tô, tôi là nhân viên bên bộ phận tổng hợp, chỗ này có năm bộ đồ ngủ, còn có rất nhiều đồ dùng hàng ngày, cô xem thử cô có thích cái nào không?"
Tô Lam lập tức bị những người này làm cho đau cả đầu!
Ánh mắt cô lướt qua những món hàng đủ loại đủ kiểu kia, cảm thấy vô cùng gai mắt.
Quan Triều Viễn, anh có ý gì đây? Là muốn dùng chiêu mật ngọt chết ruồi để hạ gục cô sao?
Quan Triều Viễn, anh cũng quá coi thường Tô Lam tôi đây rồi.
Tôi là kiểu người phụ nữ nông cạn như vậy sao?
Minh An nhìn thấy những món đồ rực rỡ đủ loại này không khỏi cười ha ha nói: "Ma mi, ba bị phô trương thật đó, rõ ràng ma mi mới là tình yêu đích thực của ba bị đó.
Mua một lần mà mua cho ma mi nhiều đồ như vậy, còn với con thì ba bị lại keo kiệt, mỗi lần con đi cửa hàng chọn đồ chơi, thì ba bị chỉ cho con chọn một món thôi!".
Nói tới đây, Minh An còn bĩu môi, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Tô Lam nhìn Minh An một cái, sau đó nắm tay cậu bé rồi nói với mẹ Trần: "Mẹ Trần, phiền dì mời bọn họ về hết cho, đồ đạc của cháu thì cháu sẽ tự
mua."
Nói xong, Tô Lam dẫn Minh An đi ra ngoài.
Những nữ phục vụ kia đương nhiên không muốn đánh mất công việc làm ăn đã đưa tới cửa của họ, bọn họ cũng muốn hưởng hoa hồng, cho nên lập tức tranh nhau đuổi theo Tô Lam.
"Cô Tô, những cái này đều là tấm lòng của chồng cô, cô vẫn nên chọn vài món cô thích mới phải chứ?"
"Đúng vậy, đều là thương hiệu quốc tế, mặc vào đi ra ngoài còn rất hãnh diện, hơn nữa đều là những kiểu dáng đẹp mắt..."
Đối với mấy lời nói của mấy cô nhân viên sau lưng mình, Tô Lam làm như mắt điếc tai ngờ, một tay xách cặp sách của Minh An, một tay dắt Minh An rời khỏi biệt thự.
"Ma mi, sao ba bi tặng nhiều đồ cho ma mi như vậy mà ma mi lại không vui?" Trên đường đi, Minh An ngẩng đầu nhìn Tô Lam hỏi.
"Nhóc con, con không hiểu đâu." Trong lòng Tô Lam lúc này vẫn còn rất tức giận.
Trong mắt anh, tiền có thể mua được cô sao? Có phải anh cho rằng cô cũng không khác gì Hồ Mỹ Ngọc bọn họ không? Tô Lam không khỏi đau lòng, cảm giác lòng tự trọng của mình đã bị chà đạp.
"Nhưng ba bi nói con đã là đàn ông trưởng thành rồi." Minh An không hề cảm thấy mình là một đứa trẻ chút nào.
"Lời của ba bị con nói đều đúng hết sao?" Tô Lam hung dữ la Minh An một câu, sau đó đưa cậu bé vào nhà trẻ.
Minh An đeo cặp sách vừa đi vào nhà trẻ vừa lẩm bẩm: "Đàn ông thực sự không hiểu nổi trái tim của phụ nữ mà! Hày, Ba bị, ba bị lại thất bại rồi."
Sau khi Tô Lam đi vào biệt thự và thay giày xong, cô vừa mới đi vào phòng khách đã nhìn thấy trong phòng khách chất một chồng đủ loại đủ kiểu túi xách như núi, vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi.
Nhìn thấy những chiếc túi xách kia vẫn nằm ở đó, nhưng lại không thấy những nhân viên phục vụ kia đâu, Tô Lam vô cùng tức giận kêu lên: "Mẹ Trần!"
"Cô Tô, mợ về rồi sao?" Mẹ Trần nghe thấy tiếng kêu, vội vàng từ trong phòng giặt ủi chạy ra.
"Sao còn chưa mang trả mấy thứ này?" Tô Lam chỉ vào một chồng lớn túi xách trên mặt đất hỏi.