Tô Lam phát hiện chiếc xe phía sau vẫn theo đuổi cho đến khi cô sắp đến biệt thự, vì lý do an toàn, Tô Lam gọi điện báo trước nhờ mẹ Trần ra mở cửa biệt thự, vừa xuống taxi, cô nhanh chóng chạy vào trong.
Advertisement Tô Lam hoảng sợ chạy lên lầu, vội vàng để đồ trong tay xuống, chạy tới bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy chiếc xe theo đuổi cô vẫn đang đậu đổi diện biệt thự, không hề có ý định rời đi.
Tô Lam không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm: mấy người này, trên đường lớn mà dám nghênh ngang như vậy? Chẳng lẽ cứ đậu mãi ở đấy nhìn cô chằm chằm hay sao?
Advertisement Buổi tối, Tô Lam không dám ra ngoài đón Minh An, chỉ có thể nhờ chị Hồng đi đón, còn cô thì chăm sóc Xuân Xuân, bởi vì cô biết mục tiêu của những người đó là cô, cô không muốn liên lụy đến bọn nhỏ.
Nhưng, Tô Lam đứng bên bệ cửa sổ, nhìn thấy chị Hồng sau khi ra ngoài, còn đến chào hỏi hai người kia.
Lúc này, Tô Lam mới thấy khó hiểu, sao chị Hồng lại biết những người đó? Hình như có gì đó không đúng?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Tô Lam ôm Xuân Xuân đi xuống cầu thang.
Lúc này, mẹ Trần đang nấu ăn trong bếp.
Tô Lam ôm Xuân Xuân đi tới, cười nói: "Dì Trần, cháu thấy một chiếc xe đậu đối diện cửa nhà chúng ta rất lâu rồi, dù có biết họ là ai không?"
"Sao lại không biết được? Chẳng phải đều là người trong công ty của cậu chủ sao..." Mẹ Trần vừa nói đến đây.
Mặt Tô Lam lập tức biến sắc!
Họ là người của Thịnh Thế? Nói như vậy, hai người kia không phải người của Kình Thiên mà là người do Quan Triều Viễn phái đến để canh chừng cô?
Nghĩ đến đây, Tô Lam thực sự nổi giận.
Anh làm cái quái gì vậy? Giam lỏng cô, không những thế còn cho người theo dõi cô? Làm hại cô cả ngày hoảng sợ!
Thấy vẻ mặt Tô Lam không đúng lắm, mẹ Trần biết mình đã nói ra điều không nên nói, vội vàng giải thích: "Cô Tô, cậu chủ làm vậy là vì sợ cháu xảy ra chuyện không may, hai người kia là để bảo vệ cháu..."
"Bảo vệ cháu hay là hạn chế quyền tự do của cháu?" Tô Lam biết chuyện này không liên quan gì đến mẹ Trần, nhẹ nhàng bỏ lại một câu rồi bế Xuân Xuân lên lầu.
Đêm nay, phải đến khi Xuân Xuân và Minh An ngủ say, Quan Triều Viễn mới quay lại, bước chân loạng choạng đi vào nhà.
Anh vừa bước vào hành lang, Tô Lam đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Tô Lam vô cùng chán ghét điều này, sao anh giờ lại trở thành kẻ nghiện rượu như vậy? Ngày nào cũng ra ngoài uống rượu, hơn nữa còn là uống rượu với phụ nữ, đúng là kẻ ham mê tửu sắc.
Dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, Quan Triều Viễn bỗng thấy Tô Lam ở cuối hàng lang, cô đang mặc một bộ đồ ở nhà in hình hoa.
Anh không khỏi dừng bước, có lẽ lần này anh uống say thật, bước chân không vững, phải chống tay lên tường mà đi.
Nhìn thấy con quỷ say rượu, Tô Lam nén giận, bước tới chất vấn: "Quan Triều Viễn, ngày mai đừng để mấy tên chó săn kia theo đuổi tôi nữa!"
Nghe vậy, Quan Triều Viễn đưa tay xoa mặt một lúc, hình như là đang rất khó chịu.
"Anh có nghe không?" Thấy anh không trả lời, giọng điệu của Tô Lam lại kéo cao lên mấy nốt.
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Lam, giọng nói của Quan Triều Viễn lộ ra vẻ mệt mỏi, không biết phải làm sao: "Tôi ở ngoài bận rộn cả ngày, em không thể đối xử với tôi nhẹ nhàng chút được sao?" Tô Lam mím môi, mặc dù biết thái độ của mình bây giờ không tốt, nhưng vẫn gân cổ, bướng bỉnh nói: "Bận rộn? Là bận rộn bên người đẹp cả đêm đúng không?"