Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Tô Lam đang đứng chiêm ngưỡng một bức tranh cổ ở trước bức tường, quay đầu lại nhìn thấy Quan Triều Viễn bước vào.
Cô quan sát tường tận gương mặt của anh, tuy rằng sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như cũ, nhưng không hề nhìn ra vừa rồi anh đã tranh cãi gay gắt với mẹ của mình.
“Những chữ thư pháp này viết rất đẹp.” Tô Lam nhếch miệng cười một cái, che dấu chuyện ngượng ngùng vừa rồi.
Quan Triều Viễn mím môi dưới rồi nói: “Những bức tranh này đều là bản gốc nổi tiếng thời nhà Đường Tống”
Nghe thấy những lời này, Tô Lam vội vàng lè lưỡi, cô biết quả thực bản thân không hề biết gì, hỏi một câu: “Là cấp bậc của nhà tiếng tăm nào?”
“Ít nhất thì trong lĩnh vực thư pháp vào thời đại mà họ sống cũng phải xếp thứ ba, thứ tư, thứ năm và thứ sáu, vị trí thứ nhất và thứ hai là ở phòng đọc sách của bố tôi và ở trong tủ bảo hiểm, ngay cả tôi còn không được tùy tiện xem.” Quan Triều Viễn trả lời.
Trời ơi, những bức tranh thư pháp đương thời nổi tiếng đứng thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu này, nếu đem đi bán đấu giá thì chắc chắn hơn mấy trăm ngàn vạn, nếu là bức thứ nhất và thứ hai thì cũng phải lên đến mấy ngàn vạn.
Tô Lam biết nhà Quan Triều Viễn rất giàu, nhưng cô không nghĩ đến lại giàu có đến như vậy.
Cô không biết rằng bất kỳ món đồ nào trong nhà đều là đồ cổ cách đây hàng ngàn năm, cũng không lạ gì Lục Trang Đài nhìn những người phụ nữ bên cạnh con trai mình thì lại cho rằng họ muốn cướp đoạt tài sản của gia đình họ.
“Đói bụng chưa? Có thể ăn cơm rồi.” Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Lam, Quan Triều Viễn bước tới phía trước mặt cô nói.
“Được.” Tô Lam gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ Tô Lam lưu luyến nhìn những bức tranh thư pháp, Quan Triều Viễn buồn cười nói: “Nếu như cô thích thì tôi cho cô hai bức.”
“Đừng! Tôi sợ bị cảnh sát bắt đi vì xem tôi là trộm, hơn nữa tôi cũng sợ bị trộm cướp.
Để thứ này ở bên cạnh thì giống như đang mang một quả bom hẹn giờ, vì thế vẫn nên để nó ở trong nhà của anh là an toàn nhất.” Tô Lam mới chợt nhớ ra có một trụ sở cảnh sát cách biệt thự nhà họ Quan tầm mười mấy mét, cô đoán không chừng đây là có ý hết, suy cho cùng gia đình họ là sự kết hợp của những quan chức cấp cao và gia đình giàu có.
Nghe được những lời này, Quan Triều Viễn không khỏi cười phá lên, cô luôn nói ra những câu rất khác người, khiến cho mọi người phì cười không thôi.
Ngồi trước chiếc bàn ăn lớn ở tầng mặt của nhà cũ nhà họ Quan, trên bàn ăn bày ra mười món ăn tinh xảo, cũng như rất nhiều món ăn nhẹ và tráng miệng khác nhau.
Bộ đồ ăn bằng sứ màu vàng tươi sáng rất phù hợp với đồ nội thất bằng gỗ lim, cô có cảm giác như đang đi vào trong cung điện.
“Đầu bếp của nhà chúng ta giỏi nhất là các món ăn cung đình của Kinh Thành, cô nếm thử xem, mùi vị cũng rất ngon.” Quan Triều Viễn nói xong liền di chuyển đũa.
Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Tô Lam đang đứng chiêm ngưỡng một bức tranh cổ ở trước bức tường, quay đầu lại nhìn thấy Quan Triều Viễn bước vào.
Cô quan sát tường tận gương mặt của anh, tuy rằng sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như cũ, nhưng không hề nhìn ra vừa rồi anh đã tranh cãi gay gắt với mẹ của mình.
“Những chữ thư pháp này viết rất đẹp.” Tô Lam nhếch miệng cười một cái, che dấu chuyện ngượng ngùng vừa rồi.
Quan Triều Viễn mím môi dưới rồi nói: “Những bức tranh này đều là bản gốc nổi tiếng thời nhà Đường Tống”
Nghe thấy những lời này, Tô Lam vội vàng lè lưỡi, cô biết quả thực bản thân không hề biết gì, hỏi một câu: “Là cấp bậc của nhà tiếng tăm nào?”
“Ít nhất thì trong lĩnh vực thư pháp vào thời đại mà họ sống cũng phải xếp thứ ba, thứ tư, thứ năm và thứ sáu, vị trí thứ nhất và thứ hai là ở phòng đọc sách của bố tôi và ở trong tủ bảo hiểm, ngay cả tôi còn không được tùy tiện xem.” Quan Triều Viễn trả lời.
Trời ơi, những bức tranh thư pháp đương thời nổi tiếng đứng thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu này, nếu đem đi bán đấu giá thì chắc chắn hơn mấy trăm ngàn vạn, nếu là bức thứ nhất và thứ hai thì cũng phải lên đến mấy ngàn vạn.
Tô Lam biết nhà Quan Triều Viễn rất giàu, nhưng cô không nghĩ đến lại giàu có đến như vậy.
Cô không biết rằng bất kỳ món đồ nào trong nhà đều là đồ cổ cách đây hàng ngàn năm, cũng không lạ gì Lục Trang Đài nhìn những người phụ nữ bên cạnh con trai mình thì lại cho rằng họ muốn cướp đoạt tài sản của gia đình họ.
“Đói bụng chưa? Có thể ăn cơm rồi.” Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Tô Lam, Quan Triều Viễn bước tới phía trước mặt cô nói.
“Được.” Tô Lam gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ Tô Lam lưu luyến nhìn những bức tranh thư pháp, Quan Triều Viễn buồn cười nói: “Nếu như cô thích thì tôi cho cô hai bức.”
“Đừng! Tôi sợ bị cảnh sát bắt đi vì xem tôi là trộm, hơn nữa tôi cũng sợ bị trộm cướp.
Để thứ này ở bên cạnh thì giống như đang mang một quả bom hẹn giờ, vì thế vẫn nên để nó ở trong nhà của anh là an toàn nhất.” Tô Lam mới chợt nhớ ra có một trụ sở cảnh sát cách biệt thự nhà họ Quan tầm mười mấy mét, cô đoán không chừng đây là có ý hết, suy cho cùng gia đình họ là sự kết hợp của những quan chức cấp cao và gia đình giàu có.
Nghe được những lời này, Quan Triều Viễn không khỏi cười phá lên, cô luôn nói ra những câu rất khác người, khiến cho mọi người phì cười không thôi.
Ngồi trước chiếc bàn ăn lớn ở tầng mặt của nhà cũ nhà họ Quan, trên bàn ăn bày ra mười món ăn tinh xảo, cũng như rất nhiều món ăn nhẹ và tráng miệng khác nhau.
Bộ đồ ăn bằng sứ màu vàng tươi sáng rất phù hợp với đồ nội thất bằng gỗ lim, cô có cảm giác như đang đi vào trong cung điện.
“Đầu bếp của nhà chúng ta giỏi nhất là các món ăn cung đình của Kinh Thành, cô nếm thử xem, mùi vị cũng rất ngon.” Quan Triều Viễn nói xong liền di chuyển đũa..