“Sẽ không có ngày đó đâu, cô bé ngốc.
Anh sẽ không cho em cơ hội này.
Em và con đều phải ở bên anh.” Quan Triều Viễn nắm lấy cổ tay Tô Lam rồi ôm cô vào lòng.
Dù Tô Lam rất cảm động nhưng cô vẫn giữ nguyên ý kiến của mình: “Triều Viễn, anh hứa với em là nếu có một ngày anh không yêu em nữa thì đừng nói dối em.
Anh chỉ cần nói với em một câu thì em sẽ không làm phiền anh…”
Nói đến đây, giọng nói của Tô Lam đã nghẹn lại.
“Sẽ không bao giờ có ngày đó!” Quan Triều Viễn đẩy vai Tô Lam ra.
Sau khi nói xong thì anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Tô Lam nhìn người đàn ông trước mặt đang hôn mình.
Cô hoàn toàn tin tưởng lời nói của anh nên nước mắt cứ trào ra vì sự hạnh phúc.
Tô Lam nghĩ rằng nụ hôn này rồi sẽ nhanh chóng lan ra các nơi khác rồi trở thành một lần vận động trên giường.
Nhưng ngay sau đó, anh đã chủ động dừng nụ hôn lại rồi kéo Tô Lam đi ra ngoài.
“Đi đâu thế?” Sau khi bị hôn thì Tô Lam hơi choáng váng nhưng cô không thể không đi theo bước chân của anh.
Quan Triều Viễn dắt cô vào phòng đọc sách rồi đi đến trước bàn, vươn tay mở máy tính.
“Sao anh lại đưa em đến phòng đọc sách?” Tô Lam nhìn chiếc máy tính một cách bối rối rồi lại nhìn Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn cười rồi ngồi ở phía trước bàn làm việc.
Sau khi khởi động máy tính thì anh mở ra một trang.
“Cổ phiếu hả?” Tô Lam nhìn máy tính rồi nói.
Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Lam rồi nói: “Từ hôm nay trở đi em không phải bán hàng online nữa.
Anh dạy em cách đầu tư cổ phiếu.”
“Đầu tư cổ phiếu á?” Hai mắt Tô Lam lập tức mở to.
“Đúng vậy, đầu tư cổ phiếu.” Quan Triều Viễn gật đầu rồi nói tiếp: “Đầu tư cổ phiếu sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em, cũng không khiến em tốn quá nhiều sức lực và thể lực, hơn nữa lại còn nhanh có tiền.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì em sẽ có được ngôi nhà của mình sớm thôi.”
“Nhưng nếu vậy thì cần bao nhiêu tiền vốn? Bây giờ em không có nhiều tiền trong tay.” Tô Lam nói với vẻ buồn phiền.
Quan Triều Viễn vừa định nói gì đó, Tô Lam đã ngắt lời anh: “Anh đừng có nói là vay tiền anh đấy nhé.
Nếu vậy thì có khác gì anh tự đầu tư đâu?”
Quan Triều Viễn cười rồi đi đến chỗ két sắt.
Sau khi nhập mã thì anh mở két, lấy một cái hộp nhung màu xanh nước biển ra đưa cho Tô Lam.
Nhìn xuống cái hộp nhung trong tay, Tô Lam cau mày hỏi: "Đây là cái gì vậy?"
“Em mở ra xem là biết ngay.” Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam mở chiếc hộp nhung trong tay ra với sự nghi ngờ thì phát hiện bên trong có một cây trâm cài áo lấp lánh.
Nhìn thấy cây trâm này, hai mắt Tô Lam sáng lên.
"Đây không phải là cây trâm cài áo của hoàng gia Anh sao?"
Quan Triều Viễn đã bỏ ra hàng tỷ đồng để mua chiếc trâm này về tặng cho chính cô, nhưng khi chia tay, cô đã trả lại cho anh rồi.
“Lúc đầu anh đã tặng chiếc trâm cài áo này cho em nhưng khi rời đi thì em lại không cầm theo nó.
Thứ anh đã tặng đi rồi thì sẽ không bao giờ lấy về nên bây giờ em có thể đi cầm chiếc trâm này.
Có lẽ cũng được ba tỷ, lấy đó mà làm vốn đầu tư.” Quan Triều Viễn nói.
“Nhưng mà…” Tô Lam vẫn lo ngại.
Quan Triều Viễn ngắt lời cô và nói: "Khi kiếm được tiền thì em có thể chuộc lại mà."
Tô Lam biết bây giờ mình không còn cách nào khác, hơn nữa làm vậy cũng không trái với quy tắc nên cô liền nắm chặt cây trâm rồi nói: "Sau này chắc chắn em sẽ chuộc lại."
Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó sắc mặt anh trở nên nghiêm túc: "Chỉ có một vài người có thể kiếm tiền từ việc chơi chứng khoán, nhiều người đã phá sản.
Vì vậy anh phải bắt em học các kiến thức cơ bản trước rồi đến những mẹo ngầm, sau đó thì diễn tập rồi đến bước cuối cùng mới là thực chiến.”
“Em chắc chắn sẽ học tập chăm chỉ.” Tô Lam gật đầu cái rụp.
Kể từ ngày hôm nay, sau bữa tối, Quan Triều Viễn sẽ dạy Tô Lam trong phòng đọc sách.
Một tuần sau, Tô Lam đã nắm được toàn bộ các kiến thức cơ bản.
Sau một tuần nữa, Quan Triều Viễn bắt đầu việc diễn tập với Tô Lam.
Dần dần Tô Lam đã chìm trong biển cổ phiếu, giống như bị ám ảnh.
Tối đó đã hơn mười một giờ rồi, Tô Lam đang dựa vào đầu giường, cầm máy tính xách tay để nghiên cứu chứng khoán.
Trong phòng ngủ chỉ có một bật một bóng đèn, ánh sáng rất mờ.
Quan Triều Viễn bước ra khỏi phòng tắm với chiếc áo choàng tắm trên người.
Anh nhìn thấy Tô Lam đang học đến mức quên ăn mất ngủ thì khóe môi nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Anh dùng một cách tay để ôm lấy eo cô, Tô Thanh hoàn toàn không thể cử động.
Anh trườn tay lên người cô, cô chỉ đẩy anh rồi nói: “Đừng nghịch nữa!”
“Muộn rồi, đã đến giờ đi ngủ.” Anh thì thầm vào tai cô bằng giọng nói khàn khàn.
Lúc anh Tô Lam đang chăm chú nên sao có thể đồng ý được.
Cô không nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt dù chỉ một chút: “Anh ngủ trước đi.”
“Hôm nay là cuối tuần, chẳng phải đã bàn xong là hôm nay sẽ có thưởng sao?” Giọng nói của Quan Triều Viễn chứa đựng sự bất bình và cầu xin.
Đã một tuần rồi, từ thứ hai đến thứ sáu Tô Lam không đụng gì đến anh cả.
Vì vừa đi làm vừa học cách chơi chứng khoán nên cô rất mệt.
Quan Triều Viễn cũng nhận ra cô rất mệt nên đã nhịn lại việc chà đạp cô.
“Quyền được giải thích là của em mà?” Tô Lam vặn lại.
Quan Triều Viễn không quan tâm đến mấy chuyện này.
Anh hôn lên má cô rồi nói: “Em là của anh nên quyền giải thích của em cũng là của anh.”
“Ghét ghê!” Tô Lam còn chưa nói xong, người đàn ông to lớn kia đã giam cầm cô dưới người mình.
Lúc này, Quan Triều Viễn nhìn từ trên cao xuống rồi nói: “Mấy năm nay anh đã đúc kết được ba mươi sáu chiêu trong thị trường chứng khoán.
Chỉ cần dạy lại cho em, em chắc chắn sẽ thành công, không bao giờ thất bại.”
Nghe vậy, Tô Lam mở to mắt: “Thật sao?”
Thật ra, trong lòng Tô Lam rất ngưỡng mộ kiến thức, tài năng và lòng dũng cảm của Quan Triều Viễn.
Anh thật sự là người đàn ông tốt nhất mà cô từng gặp nên cô rất ngưỡng mộ anh.
Nhưng cô chưa bao giờ nói ra ngoài, nếu không anh lại được dịp đắc ý.
“Em đã nhìn thấy tài khoản chứng khoán của anh bao giờ chưa? Một năm gần đây đã lời được 128 phần trăm rồi trong khi chỉ số của sở giao dịch chứng khoán Thượng Hại lại giảm 16 phần trăm.” Quan Triều Viễn đắc ý.
Thật sự là như vậy, Tô Lam luôn ngưỡng mộ, không biết sao anh có thể làm được như vậy trong khi phần lớn thời gian của anh đều dành cho công việc.
Thời gian để đầu tư chứng khoán của anh rất ít, có thể nói là thi thoảng mới làm..