“Chẳng phải anh đã tổng hợp lại hết trong sổ rồi mà? Đưa cho em mau đi!” Nghe vậy thì Tô Lam rất vui vẻ.
Quan Triều Viễn lắc đầu: “Nếu đã là bí kíp thì đương nhiên không thể tổng hợp ra sổ, lỡ may bị ai trộm mất thì sao?”
“Thế thi…” Tô Lam cau mày.
Quan Triều Viễn mỉm cười và chỉ vào đầu mình: "Mọi thứ đều được ghi lại ở đây này."
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô rồi cong môi.
Ngón tay của anh lướt qua làn da mềm mại của cô rồi cất lên giọng nói xen lẫn với sự mê hoặc: “Bây giờ anh sẽ dạy cho em bí kíp đầu tiên.”
Tô Lam nhìn anh, lắng nghe một cách chăm chú.
“Bí kíp đầu tiên là tìm hiểu kỹ tất cả các nguyên tắc cơ bản của cổ phiếu.” Các ngón tay của anh bắt đầu di chuyển lên xuống.
“Chuyện này thì ai chơi chứng khoán chả biết?” Tô Lam bĩu môi.
Quan Triều Viễn cúi đầu hôn cô.
Tô Thanh đẩy vai anh, cô thấy mình như bị lừa, lại bị anh dụ dỗ.
Nụ hôn này vừa nồng nhiệt, vừa ngang ngược, mới một lúc thôi Tô Lam đã không thở nổi.
Nhưng anh lại nhanh chóng buông cô ra rồi nói: “Đây là bí kíp thứ hai, em phải thể hiện được sự kiên quyết muốn giành lấy cổ phiếu này.”
“Anh… Đáng ghét, anh lại lừa em!” Tô Lam đập vào ngực anh.
Nhưng anh lại nắm lấy tai cô, di chuyển yết hầu rồi nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng như đang nhìn một chú cừu non xinh đẹp.
Ánh mắt đó hiện lên sự khát vọng với con mồi của mình.
“Bí kíp thứ ba là phải nhanh, chính xác và quyết đoán.
Em phải giành được cổ phiếu khi giá đang chạm đáy.” Quan Triều Viễn vừa nói vừa làm mẫu.
“Ưm…” Tô Thanh kêu lên rồi vô thức choàng tay lên bờ vai to lớn của anh.
Lúc này, cô đã chẳng còn tâm trí đâu để quan tâm đến cổ phiếu từ lâu rồi.
Tiếp theo, anh vừa nói vừa làm: “Bí kíp thứ tư là phải làm rối loạn giá của cổ phiếu, khiến nó lên xuống thất thường để mọi người không biết nên làm gì, không hiểu về nó.
Đến lúc đó thì phải để giá cổ phiếu muốn tăng thì không tăng được, muốn giảm cũng giảm không xong, buộc phải nắm chặt lấy tay em như một ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng.”
Sau đó, anh lần lượt nói về bí kíp số năm, bí kíp số sáu, bí kíp số bảy…
Đến bí kíp số bảy, Tô Lam đã bắt đầu bất bình: “Triều Viễn, hôm nay học đến đây thôi được không? Hai mươi sáu bí kíp kia để mai rồi tiếp tục.”
“Làm vậy sao được? Học tập là chuyện không thể bàn lùi.” Quan Triều Viễn trả lời một cách tự nhiên.
“Vậy anh chưa từng nghe câu cố quá thành quá cố à!” Tô Lam nói.
Khi đang thực hiện bí kíp thứ mười hai, thấy cô không chịu được nữa, Quan Triều Viễn mới miễn cưỡng đồng ý: “Thế thì hôm nay học mười hai bí kíp còn mười hai bí kíp nữa để sang ngày mai.”
“Hả?” Nghe đến đây, Tô Lam trợn mắt rồi ngất đi…
Trong ba ngày liên tiếp, dưới sự dạy dỗ của Quan Triều Viễn, Tô Lam đã hoàn toàn nắm được ba mươi sáu bí kíp đầu tư chứng khoán.
Sau bay ngày, Tô Lam rất mệt mỏi, lúc nói chuyện thì thở không ra hơi.
Khi nhìn thấy giường thì chân của cô run rẩy.
Kẻ đầu têu thấy cô như vậy thì cuối cùng cũng thương xót và cho phép cô nghỉ từ thứ hai đến thứ sáu để cô có thể nghỉ ngơi.
Nhưng sự chăm chỉ cũng được đền đáp, sau bao ngày học hành chăm chỉ, cuối cùng Tô Lam cũng đặt lệnh cổ phiếu vào thứ hai.
Cổ phiếu tăng 5% vào thứ ba, tăng 3% vào thứ tư, giữ nguyên vào thứ năm và kết thúc vào thứ sáu với thêm 7% nữa.
Trong năm ngày từ thứ hai đến thứ sáu, từ số tiền vốn là ba tỷ, Tô Lam đã kiếm được hơn ba trăm triệu.
Nhưng điều khiến cô vui mừng là đây là số tiền lớn nhất mà cô từng kiếm được.
Vào buổi chiều muộn thứ sáu, Quan Triều Viễn bước vào biệt thự với vẻ mặt nghiêm túc.
Minh An và Xuân Xuân đang ngồi chơi trong phòng khách.
Khi nhìn thấy Quan Triều Viễn về nhà, hai đứa đồng thanh hô lên: “Ba!”
“Ngoan nào.” Quan Triều Viễn không chơi với bọn trẻ như mọi khi mà chỉ nói vậy rồi đi thẳng lên tầng.
Anh mở cửa phòng ngủ thì thấy Tô Lam đang gấp quần áo bên giường.
“Anh về rồi à?” Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.
“Ừ.” Quan Triều Viễn bỏ chiếc cặp đựng giấy tờ xuống rồi trả lời.
Sau khi gấp quần áo xong, Tô Lam thấy hôm nay anh rất im lặng.
Trước kia mỗi khi về nhà thì anh sẽ ôm cô rồi trêu chọc một lúc mới chịu dừng lại.
Sau khi cất quần áo đã gấp xong, Tô Lam mới nhìn Quan Triều Viễn.
“Anh sao thế?” Tô Lam phát hiện hôm nay anh khác với mọi ngày.
Vẻ mặt thì nghiêm túc, lông mày thì cau lại.
“Anh muốn thương lượng với em một chuyện.” Quan Triều Viễn chần chừ một lát rồi mới nói với Tô Lam.
“Chuyện gì thế? Anh đừng dọa em nhé, tim của em không khoẻ lắm đâu.” Tô Lam lấy tay che trái tim của mình lại.
Dù đã trải qua nhiều chuyện khó khăn nhưng anh chưa bao giờ có dáng vẻ như thế này.
Tô Lam rất bồn chồn, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì sao?
Quan Triều Viễn dựa vào bàn, cúi đầu lấy hộp thuốc lá ra.
Có vẻ anh định hút thuốc, nhưng lại đặt hộp thuốc lá lại: "Anh vừa nhận được một cuộc gọi.
Phương Ngọc Hoan sắp không qua khỏi rồi.”
Nghe vậy, Tô Lam sững sờ.
Người tên là Phương Ngọc Hoan này cứ như đã biến mất khỏi cuộc đời cô, nhưng không ngờ đột nhiên anh ấy lại nhắc đến cô ta, hơn nữa cô ta còn sắp chết rồi.
Cô ta muốn chết thì cứ chết thôi, liên quan gì đến cô? Trong lòng Tô Lam rất hận Phương Ngọc Hoan, không phải vì cô ta là tình địch của mình mà là vì những gì cô ta đã làm đã khiến Minh An phải chịu tội.
Nếu ngày đó cô ta không bắt cóc Minh An thì gia đình bọn họ đã đoàn tụ từ lâu và Minh An đã không mắc bệnh ung thư máu.
Sau đó, Tô Lam cười khẩy: "Cô ta sắp không qua khỏi thì liên quan gì đến em? Đừng nhắc đến cô ta nữa.
Em không muốn nghe bất cứ tin tức gì về cô ta vì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của em."
Nghe vậy, Quan Triều Viễn gật đầu: “Cũng đúng, em nói đúng.
Sự tổn thương mà cô ta đã gây ra cho em quá lớn rồi.”
“Phải là sự tổn thương mà cô ta gây ra cho Minh An quá lớn mới đúng.” Tô Lam mỉa mai.
Quan Triều Viễn im lặng trong giây lát.
Căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
Tô Lam có thể thấy được có vẻ Quan Triều Viễn vẫn còn tình cảm với Phương Ngọc Hoan.
Nếu không thì khi biết cô ta sắp chết, vẻ mặt của anh sẽ không nghiêm trọng đến vậy.
Đương nhiên Tô Lam cũng biết tình cảm của anh với Phương Ngọc Hoan không liên quan gì đến tình yêu cả.
Có lẽ chỉ là tình cảm vì đã lớn lên bên cạnh nhau, hoặc là sự thương tiếc cho mạng sống sắp đi đến hồi kết của cô ta.
Tuy Tô Lam nói vậy nhưng trong lòng cô không hề bình tĩnh.
Cô giả vờ bình thản rồi cất quần áo vào trong tủ nhưng lại cảm thấy như có gì đó đè lên hơi thở của mình.
Mãi một lúc sau, Quan Triều Viễn mới bước đến bên cửa sổ một cách chậm rãi.
Bên ngoài đã bắt đầu lên đèn.
“Phương Ngọc Hoan muốn gặp em lần cuối.” Quan Triều Viễn quay người, nhìn Tô Lam rồi nói.
Tô Lam đang đứng trước tủ quần áo nghe vậy thì lưng cô cứng lên.
Chuyện này thật khó tin.
Cô ta và cô là kẻ thù, có cần phải gặp nhau nữa không? Tô Lam rất phản cảm với yêu cầu của Phương Ngọc Hoan..