“Vậy thì bây giờ tôi nghiêm túc nói với ông, tôi và mẹ bao gồm em gái hoàn toàn không cần ông quan tâm.
Bây giờ chúng tôi đang sống rất tốt, ông vẫn nên trở về chăm sóc cho gia đình của mình thật tốt đi!” Tô Lam không có biết ơn nào nói.
“Lam Lam, con bớt nói hai câu đi? Mạnh Cương, không ấy ông về trước đi!” Sở Thanh Diên khuyên nhủ hai bên.
Tô Mạnh Cương đành phải gật đầu nói: “Vậy thì hôm khác tôi sẽ tới.”
Ngay lúc Tô Mạnh Cường chuẩn bị đi ra cửa, Tô Lam quay đầu lại hét vào bóng lưng của ông ta: “Ông không cần phải tới nữa, nơi này không chào đón ông!”
“Ông đừng để ý tới nó, nó đang tức giận” Sở Thanh Diên vừa giải thích với Tô Mạnh Cương vừa tiễn ông ta ra cửa.
Đối với thái độ hoàn toàn giống như trước đây của mẹ với Tô Mạnh Cương, Tô Lam thật sự giận run cả người.
Đợi tới khi Sở Thanh Diên đi tiễn Tô Mạnh Cường trở về, Tô Lam không kìm chế được cảm xúc của mình nói: “Mẹ, tại sao mẹ vẫn luôn chiều theo ông ta như vậy? Mẹ đã ly hôn với ông ta rất nhiều năm rồi, mẹ với ông ta là không thể nào mẹ biết không? Mẹ cho rằng ông ta còn có tình cảm với mẹ sao? Con rất hiểu ông ta, lần này ông ta đến đây chắc chắn là do mẹ vẫn còn giá trị lợi dụng”
“Chị, chị thông minh ghê, đều đã lường trước tất cả rồi!” Lúc này, đột nhiên Tô Yên chạy ra từ trong nhà.
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe thấy câu nói của em gái, đôi mắt của Tô Lam nghi ngờ nhìn chằm chằm Tô Yên.
“Mau đi học đi, nơi này không có chuyện của con!” Sở Thanh Diên lập tức ngăn cản Tô Yên nói lung tung.
Tô Yên bất lực lắc đầu, xoay người đi vào phòng, nhưng lại lập tức thò đầu ra, gào lên một câu về phía Tô Lam: “Tô Mạnh Cường đến đây xin mẹ kêu chị nói với anh rể, để công ty bảo hiểm gì đó của họ làm đại diện bảo hiểm tài sản cho Thịnh Thế!”
Nói xong, Tô Yên lập tức đóng cửa phòng lại, để tránh bị mẹ mắng.
Nghe nói như thế, Tô Lam lập tức giận đến sùi bọt mép, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Thanh Diên.
Sở Thanh Diên xua tay nói: “Ông ta đến xin, nhưng mẹ cũng không đồng ý.
Mẹ chỉ đồng ý sẽ nói thử với con, con yên tâm, mẹ sẽ không làm cho Triều Viễn khó xử đầu.”
Những lời này càng làm cho Tô Lam tức giận, nhưng cô vẫn phải kìm nén cảm xúc của mình, tận tình khuyên bảo: “Mẹ, con nói bao nhiêu lần mẹ mới hiểu vậy? Tại sao lần nào mẹ cũng cam lòng để Tô Mạnh Cương lợi dụng? Ông ta đã sớm không còn tình cảm gì với mẹ, bây giờ trái tim của ông ta đều đặt trên người hai mẹ con Hồ Tinh đó.
Nếu như chúng ta không có giá trị lợi dụng thì ông ta sẽ giẫm chúng ta dưới chân và còn chê chúng ta làm bẩn đế giày của ông ta nữa.”
“Vậy thì bây giờ tôi nghiêm túc nói với ông, tôi và mẹ bao gồm em gái hoàn toàn không cần ông quan tâm.
Bây giờ chúng tôi đang sống rất tốt, ông vẫn nên trở về chăm sóc cho gia đình của mình thật tốt đi!” Tô Lam không có biết ơn nào nói.
“Lam Lam, con bớt nói hai câu đi? Mạnh Cương, không ấy ông về trước đi!” Sở Thanh Diên khuyên nhủ hai bên.
Tô Mạnh Cương đành phải gật đầu nói: “Vậy thì hôm khác tôi sẽ tới.”
Ngay lúc Tô Mạnh Cường chuẩn bị đi ra cửa, Tô Lam quay đầu lại hét vào bóng lưng của ông ta: “Ông không cần phải tới nữa, nơi này không chào đón ông!”
“Ông đừng để ý tới nó, nó đang tức giận” Sở Thanh Diên vừa giải thích với Tô Mạnh Cương vừa tiễn ông ta ra cửa.
Đối với thái độ hoàn toàn giống như trước đây của mẹ với Tô Mạnh Cương, Tô Lam thật sự giận run cả người.
Đợi tới khi Sở Thanh Diên đi tiễn Tô Mạnh Cường trở về, Tô Lam không kìm chế được cảm xúc của mình nói: “Mẹ, tại sao mẹ vẫn luôn chiều theo ông ta như vậy? Mẹ đã ly hôn với ông ta rất nhiều năm rồi, mẹ với ông ta là không thể nào mẹ biết không? Mẹ cho rằng ông ta còn có tình cảm với mẹ sao? Con rất hiểu ông ta, lần này ông ta đến đây chắc chắn là do mẹ vẫn còn giá trị lợi dụng”
“Chị, chị thông minh ghê, đều đã lường trước tất cả rồi!” Lúc này, đột nhiên Tô Yên chạy ra từ trong nhà.
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” Nghe thấy câu nói của em gái, đôi mắt của Tô Lam nghi ngờ nhìn chằm chằm Tô Yên.
“Mau đi học đi, nơi này không có chuyện của con!” Sở Thanh Diên lập tức ngăn cản Tô Yên nói lung tung.
Tô Yên bất lực lắc đầu, xoay người đi vào phòng, nhưng lại lập tức thò đầu ra, gào lên một câu về phía Tô Lam: “Tô Mạnh Cường đến đây xin mẹ kêu chị nói với anh rể, để công ty bảo hiểm gì đó của họ làm đại diện bảo hiểm tài sản cho Thịnh Thế!”
Nói xong, Tô Yên lập tức đóng cửa phòng lại, để tránh bị mẹ mắng.
Nghe nói như thế, Tô Lam lập tức giận đến sùi bọt mép, quay đầu nhìn chằm chằm Sở Thanh Diên.
Sở Thanh Diên xua tay nói: “Ông ta đến xin, nhưng mẹ cũng không đồng ý.
Mẹ chỉ đồng ý sẽ nói thử với con, con yên tâm, mẹ sẽ không làm cho Triều Viễn khó xử đầu.”
Những lời này càng làm cho Tô Lam tức giận, nhưng cô vẫn phải kìm nén cảm xúc của mình, tận tình khuyên bảo: “Mẹ, con nói bao nhiêu lần mẹ mới hiểu vậy? Tại sao lần nào mẹ cũng cam lòng để Tô Mạnh Cương lợi dụng? Ông ta đã sớm không còn tình cảm gì với mẹ, bây giờ trái tim của ông ta đều đặt trên người hai mẹ con Hồ Tinh đó.
Nếu như chúng ta không có giá trị lợi dụng thì ông ta sẽ giẫm chúng ta dưới chân và còn chê chúng ta làm bẩn đế giày của ông ta nữa.”.