Sau đó, không còn tiếng nói từ người ở sau lưng cô nữa, vài phút sau cô nghe thấy tiếng thở đều đều của anh truyền tới.
Tô Lam biết anh đã ngủ, nhưng cô lại không hề buồn ngủ.
Cứ trở mình trằn trọc rất lâu, khoảng chừng đến khi hướng đông bắt đầu hiện lên chút ánh sáng thì cô mới mơ màng chìm vào giấc ngủ …
Đến khi Tô Lam mở mắt ra lần nữa, lúc này ánh nắng chói chang ở bên ngoài chiếu vào khiến cô không thể không chớp mắt một cái.
Sau đó, cô thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, vậy mà đã mười giờ!
Cô quay đầu lại nhìn, gối bên cạnh đã trống từ lâu.
Cô vội vàng khoác lên người một chiếc áo ngủ, nhanh chóng đi thẳng xuống tầng.
Ở tầng một không hề thấy có bóng dáng của Quan Triều Viễn, Tô Lam đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy mẹ Trần đang nấu canh, không khỏi hỏi: “Dì Trần, Triều Viễn đi rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của Tô Lam, mẹ Trần quay đầu lại nhìn cô ngạc nhiên nói: “Cậu chủ rời đi lúc tám giờ, lên máy bay lúc chín giờ rưỡi.
Hiện tại máy bay đã cất cánh được nửa tiếng.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Lam cảm thấy có chút mất mát, trong lòng tự trách tại sao mình lại ngủ quên?
Nhìn thấy Tô Lam cô đơn, mẹ Trần vội vàng nói: “Mợ chủ, cháu yên tâm đi, dì đã sắp xếp hết những quần áo và đồ dùng hàng ngày mà cậu chủ muốn mang vào trong vali rồi, cậu chủ nói không cần mang quá nhiều bởi đến đó có thể mua được mọi thứ.
Hơn nữa có trợ lý Lâm đi cùng, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu chủ.”
Tô Lam biết mẹ Trần nghĩ cô là đang lo lắng cho Quan Triều Viễn, cô khẽ mỉm cười: “Dì nói cũng đúng.”
Buổi tối, Tô Lam bắt được thời gian Quan Triều Viễn đến Mỹ, sau đó cô gửi wechat đến cho anh.
“Đã tới nơi chưa?”
“Máy bay đã hạ cánh an toàn.”
Đây là wechat do Quan Triều Viễn gửi để báo bình an, dòng tin nhắn đó không mang bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí không có suy nghĩ chủ quan, Tô Lam cảm thấy hơi thất vọng, không trả lời tin nhắn.
Liên tục ba ngày trôi qua Quan Triều Viễn không chủ động liên lạc lại với Tô Lam.
Mặc dù Tô Lam tò mò về tình hình của anh ở đó, nhưng cô biết chắc chắn anh vẫn bình an nên cố kìm lòng không liên lạc với anh.
Cho đến sáng ngày thứ tư, Tô Lam nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin hỏi có phải cô Tô Lam không?” Người nói chuyện ở đầu dây bên kia là một cô gái trẻ với giọng nói ngọt ngào.
“Đúng vậy, cho hỏi cô là?” Tô Lam nghĩ là quảng bá sản phẩm hoặc là khảo sát xã hội nên có chút hờ hững.
Thế nhưng lời nói sau đó khiến Tô Lam như nhận một trái bom: “Cô Tô, tên tôi là Phương Ngọc Hoan, bạn gái cũ của Triều Viễn.”
Sau đó, không còn tiếng nói từ người ở sau lưng cô nữa, vài phút sau cô nghe thấy tiếng thở đều đều của anh truyền tới.
Tô Lam biết anh đã ngủ, nhưng cô lại không hề buồn ngủ.
Cứ trở mình trằn trọc rất lâu, khoảng chừng đến khi hướng đông bắt đầu hiện lên chút ánh sáng thì cô mới mơ màng chìm vào giấc ngủ …
Đến khi Tô Lam mở mắt ra lần nữa, lúc này ánh nắng chói chang ở bên ngoài chiếu vào khiến cô không thể không chớp mắt một cái.
Sau đó, cô thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, vậy mà đã mười giờ!
Cô quay đầu lại nhìn, gối bên cạnh đã trống từ lâu.
Cô vội vàng khoác lên người một chiếc áo ngủ, nhanh chóng đi thẳng xuống tầng.
Ở tầng một không hề thấy có bóng dáng của Quan Triều Viễn, Tô Lam đi tới cửa phòng bếp, nhìn thấy mẹ Trần đang nấu canh, không khỏi hỏi: “Dì Trần, Triều Viễn đi rồi à?”
Nghe thấy giọng nói của Tô Lam, mẹ Trần quay đầu lại nhìn cô ngạc nhiên nói: “Cậu chủ rời đi lúc tám giờ, lên máy bay lúc chín giờ rưỡi.
Hiện tại máy bay đã cất cánh được nửa tiếng.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Lam cảm thấy có chút mất mát, trong lòng tự trách tại sao mình lại ngủ quên?
Nhìn thấy Tô Lam cô đơn, mẹ Trần vội vàng nói: “Mợ chủ, cháu yên tâm đi, dì đã sắp xếp hết những quần áo và đồ dùng hàng ngày mà cậu chủ muốn mang vào trong vali rồi, cậu chủ nói không cần mang quá nhiều bởi đến đó có thể mua được mọi thứ.
Hơn nữa có trợ lý Lâm đi cùng, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu chủ.”
Tô Lam biết mẹ Trần nghĩ cô là đang lo lắng cho Quan Triều Viễn, cô khẽ mỉm cười: “Dì nói cũng đúng.”
Buổi tối, Tô Lam bắt được thời gian Quan Triều Viễn đến Mỹ, sau đó cô gửi wechat đến cho anh.
“Đã tới nơi chưa?”
“Máy bay đã hạ cánh an toàn.”
Đây là wechat do Quan Triều Viễn gửi để báo bình an, dòng tin nhắn đó không mang bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí không có suy nghĩ chủ quan, Tô Lam cảm thấy hơi thất vọng, không trả lời tin nhắn.
Liên tục ba ngày trôi qua Quan Triều Viễn không chủ động liên lạc lại với Tô Lam.
Mặc dù Tô Lam tò mò về tình hình của anh ở đó, nhưng cô biết chắc chắn anh vẫn bình an nên cố kìm lòng không liên lạc với anh.
Cho đến sáng ngày thứ tư, Tô Lam nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin hỏi có phải cô Tô Lam không?” Người nói chuyện ở đầu dây bên kia là một cô gái trẻ với giọng nói ngọt ngào.
“Đúng vậy, cho hỏi cô là?” Tô Lam nghĩ là quảng bá sản phẩm hoặc là khảo sát xã hội nên có chút hờ hững.
Thế nhưng lời nói sau đó khiến Tô Lam như nhận một trái bom: “Cô Tô, tên tôi là Phương Ngọc Hoan, bạn gái cũ của Triều Viễn.”.