Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Quả bom này khiến Tô Lam sững sờ trong vài giây rồi mới hoàn hồn lại, trong lòng cô nhanh chóng dâng lên suy nghĩ: Bạn gái cũ của Quan Triều Viễn? Phương Ngọc Hoan? Sao cô ta tìm tới cô? Bên kia muốn làm gì?
Khoảng chừng rất lâu không nghe thấy giọng nói của Tô Lam nên người ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Xin hỏi cô có đang nghe không?”
Giọng nói bên kia nhanh chóng kéo Tô Lam trở về thực tại, cô vội vàng nói vào điện thoại: “Xin lỗi, Triều Viễn chưa từng nhắc tới cô.

Còn một chuyện nữa tôi nghĩ cô nên biết, tôi và Triều Viễn đã kết hôn, nên hiện tại cô hãy gọi tôi là cô Quan chứ không phải cô Tô!”.

Bên kia không phản bác lại lời nói của Tô Lam, cũng không tranh chấp với Tô Lam qua điện thoại mà nói: “Cô Quan, tôi muốn tâm sự một chút với cô.

Không biết chiều nay cô có thời gian không?”
Trong giọng điệu bên kia mang theo vẻ đề nghị, nhìn không giống như kẻ thứ ba đang ép vợ chính thức, hơn nữa giọng nói nhẹ nhàng đó khiến Tô Lam không đành lòng từ chối cô ta được.

Nhưng mà Tô Lam hiểu thân phận hiện tại của cô bây giờ, dù đối phương nhẹ nhàng đến đâu thì chắc chắn đều không có ý tốt, cô nói thẳng: “Tôi vốn không biết cô, cho nên chúng ta không có chuyện gì để nói.”
Tô Lam nói xong đang định cúp điện thoại, nhưng người ở đầu bên kia lại nhanh chóng nói: “Tôi biết hôm nay gọi điện thoại cho cô là rất đột ngột, nhưng tôi cảm thấy tình hình hiện tại mà cứ tiếp tục thì đối với tôi, cô hay Triều Viễn cũng đều không tốt.” Đối phương khiến Tô Lam cười lạnh: “Lời này của cô là có ý gì? Hiện tại là như thế nào? Hiện tại chúng tôi đang sống rất tốt.

Như cô đã nói cô chỉ là bạn gái cũ của Quan Triều Viễn.

“Cũ” là thế nào? Chẳng qua là quá khứ thôi, ngay cả khi cô và Quan Triều Viễn khôi phục lại tình nghĩa năm xưa thì cô có thể đến tìm anh ấy chứ không phải đến làm phiền tôi?
Cảm xúc của Tô Lam có chút kích động, điều này cũng khiến trong lòng cô hoảng sợ không thể giải thích được.

Bởi cô nghĩ đến việc mỗi ngày Quan Triều Viễn đến sáng sớm mới trở về, xem ra chắc chắn anh và người bạn gái cũ này đã ở cùng nhau.

Nghĩ đến đây, Tô Lam cảm thấy đầu óc tê dại.

Phương Ngọc Hoan cũng không quan tâm đến lời nói cứng nhắc của Tô Lam, giọng nói của cô ta vẫn mềm mỏng lạ thường: “Cô nói đúng, nhưng có một số chuyện Triều Viễn không chịu nói với cô rõ ràng nên cô mới không hay biết gì.

Cảm giác bị người ta lừa dối và che giấu không dễ chịu chút nào.

Tôi nghĩ hai người phụ nữ chúng ta vẫn nên cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, cùng bàn về chuyện này.

Hai giờ chiều nay, tôi sẽ đợi cô ở quán cà hai bên bờ trước cửa nhà cô!”
Quả bom này khiến Tô Lam sững sờ trong vài giây rồi mới hoàn hồn lại, trong lòng cô nhanh chóng dâng lên suy nghĩ: Bạn gái cũ của Quan Triều Viễn? Phương Ngọc Hoan? Sao cô ta tìm tới cô? Bên kia muốn làm gì?
Khoảng chừng rất lâu không nghe thấy giọng nói của Tô Lam nên người ở đầu dây bên kia lên tiếng: “Xin hỏi cô có đang nghe không?”
Giọng nói bên kia nhanh chóng kéo Tô Lam trở về thực tại, cô vội vàng nói vào điện thoại: “Xin lỗi, Triều Viễn chưa từng nhắc tới cô.

Còn một chuyện nữa tôi nghĩ cô nên biết, tôi và Triều Viễn đã kết hôn, nên hiện tại cô hãy gọi tôi là cô Quan chứ không phải cô Tô!”.

Bên kia không phản bác lại lời nói của Tô Lam, cũng không tranh chấp với Tô Lam qua điện thoại mà nói: “Cô Quan, tôi muốn tâm sự một chút với cô.

Không biết chiều nay cô có thời gian không?”
Trong giọng điệu bên kia mang theo vẻ đề nghị, nhìn không giống như kẻ thứ ba đang ép vợ chính thức, hơn nữa giọng nói nhẹ nhàng đó khiến Tô Lam không đành lòng từ chối cô ta được.

Nhưng mà Tô Lam hiểu thân phận hiện tại của cô bây giờ, dù đối phương nhẹ nhàng đến đâu thì chắc chắn đều không có ý tốt, cô nói thẳng: “Tôi vốn không biết cô, cho nên chúng ta không có chuyện gì để nói.”
Tô Lam nói xong đang định cúp điện thoại, nhưng người ở đầu bên kia lại nhanh chóng nói: “Tôi biết hôm nay gọi điện thoại cho cô là rất đột ngột, nhưng tôi cảm thấy tình hình hiện tại mà cứ tiếp tục thì đối với tôi, cô hay Triều Viễn cũng đều không tốt.” Đối phương khiến Tô Lam cười lạnh: “Lời này của cô là có ý gì? Hiện tại là như thế nào? Hiện tại chúng tôi đang sống rất tốt.

Như cô đã nói cô chỉ là bạn gái cũ của Quan Triều Viễn.

“Cũ” là thế nào? Chẳng qua là quá khứ thôi, ngay cả khi cô và Quan Triều Viễn khôi phục lại tình nghĩa năm xưa thì cô có thể đến tìm anh ấy chứ không phải đến làm phiền tôi?
Cảm xúc của Tô Lam có chút kích động, điều này cũng khiến trong lòng cô hoảng sợ không thể giải thích được.

Bởi cô nghĩ đến việc mỗi ngày Quan Triều Viễn đến sáng sớm mới trở về, xem ra chắc chắn anh và người bạn gái cũ này đã ở cùng nhau.

Nghĩ đến đây, Tô Lam cảm thấy đầu óc tê dại.

Phương Ngọc Hoan cũng không quan tâm đến lời nói cứng nhắc của Tô Lam, giọng nói của cô ta vẫn mềm mỏng lạ thường: “Cô nói đúng, nhưng có một số chuyện Triều Viễn không chịu nói với cô rõ ràng nên cô mới không hay biết gì.

Cảm giác bị người ta lừa dối và che giấu không dễ chịu chút nào.

Tôi nghĩ hai người phụ nữ chúng ta vẫn nên cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, cùng bàn về chuyện này.

Hai giờ chiều nay, tôi sẽ đợi cô ở quán cà hai bên bờ trước cửa nhà cô!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui