Tô Lam thấy Quan Triều Viễn nhăn nhó nhìn mình, Tô Lam nuốt bánh kem trong miệng xuống và liếm môi, rồi nịnh nọt cười: “Không phải anh nói tin tưởng em sao? Em còn cần giải thích sao?”
Quan Triều Viễn liếc Tô Lam một cái, nghiêm túc nói: “Đó là anh giữ mặt mũi cho em trước mặt người ngoài, em tin thật à? Giang Mỹ Uyển đó rõ ràng là đang chia rẽ chúng ta, sao mà anh lại mắc bẫy cô ta được?”
Tô Lam nghe vậy bất chợt cười, lên trước giơ ngón tay cái với Quan Triều Viễn: “Sự thông minh của anh đã qua nhiều thử thách từ lâu, chút tâm tư đó của Giang Mỹ Uyển làm sao qua được mắt anh?”
“Bớt giở trò này đi, nhanh nói anh biết, ban nãy em và Quan Khởi Kỳ! là chuyện gì?” Khi Quan Triều Viễn nói lời này, rõ ràng đã nén giọng xuống, ánh mắt quan sát xung quanh, thấy cách bọn họ trong vòng hai mét không có người thứ ba, anh mới yên tâm.
Tô Lam nhìn dáng vẻ này của anh thì muốn cười nhưng không dám cười.
Người đàn ông này hay ghen nhất, hơn nữa còn sĩ diện.
Lúc này chỉ có thể dỗ dành anh, cô không muốn vì Quan Khởi Kỳ mà cãi nhau với anh.
Vì thế, Tô Lam lên trước khoác cánh tay Quan Triều Viễn, cười nói: “Về nhà em sẽ giải thích rõ ràng với anh được không?”
Quan Triều Viễn nghe vậy thì sắc mặt trở nên tốt hơn, gật đầu nói: “Vậy còn tạm được!”
Lúc này, Tô Lam ngước mắt, đột nhiên nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đi vào phòng tiệc, gương mặt tái mét, đi nhanh về phía lối ra.
Sau lưng Quan Khởi Kỳ là Giang Mỹ Uyển, chỉ thấy mặt cô ta lo lắng, sắc mặt rất khó coi.
Do cô ta mang giày cao gót, vì thế không theo kịp bước chân của Quan Khởi Kỳ, chỉ đành túm váy chạy theo, nhưng giày cao gót quá cao, cô ta suýt ngã mấy lần.
Tô Lam nhìn thấy Giang Mỹ Uyển ở lối ra vào của phòng tiệc, bất giác lắc đầu.
Giang Mỹ Uyển trước đây xinh đẹp phóng khoáng, có năng lực, có sức hấp dẫn, nhưng Quan Khởi Kỳ lại là điểm yếu của cô ta, có thể nói cô ta vì Quan Khởi Kỳ mà tính cách thay đổi hoàn toàn.
“Sao em lắc đầu?” Quan Triều Viễn cúi đầu hỏi Tô Lam.
Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn trả lời: “Giang Mỹ Uyển không xứng với Quan Khởi Kỳ.
”
“Vậy ai xứng?” Quan Triều Viễn cúi mày suy nghĩ hai giây rồi hỏi.
Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của anh, Tô Lam bất chợt vỗ cánh tay anh một cái: “Anh nghĩ gì vậy? Người xứng với anh ấy nhiều lắm, nhưng người xứng với anh chỉ có em!”
Quan Triều Viễn nghe vậy bĩu môi cười: “Người nói khoác không biết ngượng chỉ có em thôi!”
“Lẽ nào không đúng sao?” Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh cười ngốc nghếch.
"Nên nói là người anh nhìn trúng chỉ có em.
" Quan Triều Viễn giơ tay kéo cô đến trước mặt và chỉnh lại tóc con bên tai cô.
Tô Lam cảm nhận được ngón tay anh chạm vào, nhìn thấy ánh mắt anh chỉ có mình, tuy trong lòng Tô Lam rất hạnh phúc nhưng vẫn mỉm cười nhỏ giọng nói: "Chúng ta đừng có show ân ái ở đây nữa được không? Hôm nay là bữa tiệc do chính phủ tổ chức, những nhân vật lớn của giới kinh doanh đều có mặt ở đây hết đấy!"
Tô Lam cảm nhận được ánh mắt của người xung quanh, mặt cô đỏ lên rồi.
Nhưng Quan Triều Viễn lại nói: "Bữa tiệc đâu có quy định không được show ân ái.
"
Tô Lam nhìn xung quanh, chỉ đành nói: "Anh không nghe show ân ái thì chết sớm hay sao?"
Quan Triều Viễn nghe vậy thì lập tức rút tay về: "Vậy sao? Vậy hôm nay chúng ta đến đây thôi.
"
Tô Lam nhìn thấy anh rút tay lại ngay lập tức thì cười: "Bây giờ tổng giám đốc Quan cũng mê tín rồi à?"
Quan Triều Viễn là một người không tin quỷ thần, một câu của cô mà anh cũng để ý đến vậy.
Quan Triều Viễn bất chợt cười: "Vẫn là tin đi, Quan Triều Viễn anh không có vợ cũng không sao, con trai và con gái anh không thể không có mẹ.
"
Tô Lam nghe vậy không vui, bất chợt mím môi nói: "Hừ, nói cả buổi thì không phải quan tâm em, là quan tâm con trai con gái của anh.
"
Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng mím môi của cô thì lắc đầu cười, giơ tay ra nắm lấy tay cô, khẽ nói: "Lớn hết rồi còn ghen với con trai con gái.
"
"Không phải bình thường anh cũng vậy sao?" Tô Lam không phục nói.
Lúc này, Quan Triều Viễn kéo tay cô vừa đi vừa nói: "Bên đó có vài người bạn trong giới kinh doanh của anh muốn làm quen em.
"
Nghe nói có người muốn làm quen mình, Tô Lam nhíu mày nói: "Không cần đâu, em sợ người lạ.
"Thật ra cũng không phải sợ người lạ, cô thật không muốn nhận lời mấy người đó, phải mỉm cười từ đầu đến cuối, hôm nay mặt cô cười sắp cứng đờ rồi.
"Gặp ma còn không sợ, em còn sợ gặp người lạ?" Quan Triều Viễn cười thâm sâu.
"Đáng ghét! "
"! "
Nhất thời hai người lại cãi nhau, nhưng đi đến trước mặt bạn của Quan Triều Viễn, Tô Lam lập tức nở nụ cười, hơn nữa còn cười rất khách sáo, Quan Triều Viễn vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tô Lam
Không lâu sau, bữa tiệc kết thúc.
Lâm Minh lái xe đưa Quan Triều Viễn và Tô Lam rời khỏi khách sạn Hilton.
Được nửa đường thì kẹt xe.
Quan Triều Viễn nhìn về phía trước: "Sao giờ này còn kẹt xe?"
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười giờ rồi.
Lâm Minh phía trước trả lời: "Phía trước có một toà nhà bị cháy, xe cứu hoả đang dập lửa phía trước vì thế kẹt xe.
"
Quan Triều Viễn nghe vậy cau mày: "Vậy chắc phải kẹt một lúc rồi.
"
Tô Lam vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên thấy dưới ánh đèn đường có hai người đang cãi nhau.
Cô nhìn kỹ hai người đang cãi nhau thì bất chợt sững người!
"Sao vậy?" Quan Triều Viễn thấy Tô Lam ngây ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì nghi ngờ nhìn theo hướng cô đang nhìn.
Vỉa hè cách xe chỉ có năm sáu mét, thêm việc đèn đường rất sáng, vì thế nhìn thấy hai người đang cãi nhau rất rõ.
"Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh đang cãi nhau.
" Tô Lam bình thản trả lời.
Lúc này, Quan Triều Viễn kéo cửa sổ xuống, tiếng cãi nhau của Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh tràn vào xe.
"Diệp Thế Vĩ, em không ngờ anh lại hèn như vậy, nhìn thấy vợ mình bị đánh mà không dám lên tiếng, anh không đánh đứa con bất hiếu đó, anh làm em đau lòng quá!" Hồ Tinh chất vấn Diệp Thế Vĩ.
Diệp Thế Vĩ chán nản nói: "Rõ ràng là các người gây chuyện trước, buổi tiệc hôm nay đang yên đang lành, em quên là chúng ta đi làm gì sao? Chúng ta đi tìm nhà đầu tư nhưng việc mấy người làm hôm nay khiến cho mặt mũi anh mất hết rồi!"
Hồ Tinh nghe thấy Diệp Thế Vĩ trách móc mình thì nổi giận, giơ tay chỉ vào Diệp Thế Vĩ mà chửi bới: "Anh còn trách bọn em, là anh không có bản lĩnh, không thể để cho em và con gái có cuộc sống tốt hơn!"
Diệp Thế Vĩ nghe vậy thì chán nản nói: "Từ khi em gả cho anh, anh đối xử với mẹ con em thế nào? Hai người ăn sung mặc sướng, công ty của anh hai người muốn làm sao cũng được, hai người còn muốn sao nữa? Bây giờ công ty thành ra như vậy, đều là trách nhiệm của hai người!".