Lục Trang Đài nhìn thức ăn trên bàn, dùng giọng điệu ghét bỏ nó: "Quá nhiều dầu muối, người trẻ các con thì không sao, người già chúng ta ăn mấy thứ này liệu có bị cao huyết áp không?"
Thấy vậy, Quan Triều Viễn không biết nói gì cho phải.
Quan Danh Sơn: "Thỉnh thoảng ăn một bữa cũng có sao."
"Anh ăn thì ăn, em không muốn ăn." Lục Trang Đài để đũa sang một bên, sau đó đứng dậy, vừa đi khỏi nhà ăn đã gọi lớn: "Mẹ Trần, hấp cho tôi một bát canh trứng, phải mềm, bỏ một ít hành lá cắt nhỏ với ít muối, đừng cho quá nhiều dầu, muối!"
"Vâng, thưa bà." Mẹ Trần nhanh chóng đáp lại.
"Lát nữa mang lên lầu cho tôi, tôi hơi mệt, đi nằm một lúc." Lục Trang Đài nói xong thì đi lên lầu.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí ở bàn ăn trở nên ngưng trệ.
Tô Lam nhìn một bàn lớn thức ăn mà cô đã mất cả buổi chiều để nấu, trong lòng vô cùng tủi thân, Lục Trang Đài xem ra rất khó sống chung, không hề có ý giữ thể diện cho cô, lúc nào cũng gây khó dễ, Tô Lam khẳng định những ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu gì.
Quan Danh Sơn vẫn mang vẻ mặt ôn hòa: "Tô Lam, không cần để ý mẹ con, gần đây tâm trạng bà ấy không tốt, chúng ta ăn đi!"
Quan Danh Sơn cầm đũa, nếm thử hai món rồi gật đầu: "Ừm, mùi vị khá lắm."
Nhờ có Quan Danh Sơn, lúc này Tô Lam mới lấy lại được sự tự tin.
Quan Triều Viễn gắp hai đũa rau đặt vào đĩa trước mặt Tô Lam.
Tô Lam ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt áy náy của anh.
Tô Lam nhận được sự công nhận của ông Quan, còn có sự thông cảm của Quan Triều Viễn, cô biết những ủy khuất mà cô phải chịu đựng ngày hôm nay cũng coi như xứng đáng.
Đương nhiên cô cũng không muốn Lục Trang Đài làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, cô thấy chuyện này thật sự không đáng, vì vậy nhanh chóng cúi đầu, vui vẻ ăn uống.
Chưa kể, đã lâu Tô Lam không nấu cơm, hôm nay tay nghề của cô thật sự rất khá, cho nên cô ăn được rất nhiều.
Sau bữa tối, hai cha con Quan Danh Sơn và Quan Triều Viễn ngồi trò chuyện với nhau ở phòng khách.
Tô Lam giúp họ pha một ấm trà, bưng tới rồi ân cần rót cho mỗi người một chén."Tô Lam, cứ kệ ba, đi xem bọn nhỏ đã ăn no chưa, lúc trẻ phát triển không được để bị đói." Quan Danh Sơn phất tay với Tô Lam.
"Vâng, ba." Tô Lam mím môi cười, sau đó đi chăm sóc cho Minh An và Xuân Xuân.
Lúc này, Minh An đã ăn no, đang vẽ tranh trong phòng, Tô Lam nói với câu với cậu bé rồi chạy sang phòng Xuân Xuân.
Chị Hồng đang ngồi trên sàn chơi với Xuân Xuân, thỉnh thoảng lại đút cho cô bé một thìa cơm.
Thấy Tô Lam khép cửa lại, chị Hồng nói: "Mợ chủ, chuyện mẹ của cậu Quan, sau này cô sẽ phải vất vả!"
Từ khi Tô Lam và Quan Triều Viễn đăng ký kết hôn, Quan Triều Viễn đã bảo mẹ Trần và chị Hồng gọi Tô Lam là mợ chủ, nhưng Tô Lam vẫn hơi không quen.
Nghe vậy, Tô Lam mỉm cười, ngồi xuống trước mặt Xuân Xuân: "Em chuẩn bị tâm lý cả rồi."
Chị Hồng đút cho Xuân Xuân một thìa cơm, nói: "Nhìn xem, Xuân Xuân nhà ta đáng yêu, thông minh biết bao, thế mà còn bị ghét bỏ vì là con gái, làm bà nội kiểu gì không biết!"
Mặc dù trong lòng Tô Lam thấy không thoải mái, nhưng vẫn lên tiếng ngăn cản: "Thôi mà chị, dù sao bà ấy cũng là mẹ của Triều Viễn, nhịn một chút là qua thôi."
Nghe vậy, chị Hồng gật đầu nói: "Cũng đúng, gặp phải mẹ chồng ác độc thì đúng là không còn cách nào khác, quan trọng là em khiến cho cậu chủ đứng về phía mình là được!"
"Anh ấy cũng khó xử, một bên là vợ, một bên là mẹ!" Tô Lam lắc đầu.
"Cũng đúng, đàn ông lúc nào cũng phải ở giữa là cái bình xả giận." Chị Hồng cười nói.
Buổi tối, Tô Lam vừa lên lầu đã nghe thấy tiếng nói the thé của Lục Trang Đài truyền ra từ phòng ngủ chính.
"Trên kính, sàn nhà đều có bụi, khăn trải giường cũng đầy bụi, sao không dùng lụa? Không biết da mẹ mẫn cảm không dùng được vải cotton hả?"
Bởi vì Quan Danh Sơn và Lục Trang Đài đến, nên Tô Lam và Quan Triều Viễn đã nhường cho hai người phòng ngủ chính, mình thì sang phòng ngủ phụ.
Sáng nay, Tô Lam và mẹ Trần đã quét dọn phòng ngủ chính lại một lượt, lấy bộ chăn ga gối đệm mới ra thay, không ngờ vẫn bị Lục Trang Đài ghét bỏ.
Lúc này, tiếng của Quan Triều Viễn từ phòng ngủ truyền ra: "Mẹ, kính và sàn nhà sáng nay Tô Lam và mẹ Trần đã lau một lượt, chăn ga gối đệm thì hiện tại trong nhà không có đồ lụa mới, đêm nay mẹ dùng tạm được không, sáng mai con sẽ bảo người đi mua về cho mẹ?""Em dùng tạm đi, bọn trẻ đã bận bịu cả ngày rồi." Quan Danh Sơn lúc này cũng lên tiếng.
Lục Trang đài quay lưng về phía Quan Danh Sơn: "Triều Viễn bận công việc, còn Tô Lam ở nhà làm bà nội trợ thì bận cái gì? Nhà có hai đứa con, nhà họ Quan chúng ta đã bao giờ bắt cô ta phải đi kiếm chút tiền này chưa? Triều Viễn cưới cô ta về, cô ta nên mang ơn, ở nhà giúp chồng dạy con, bằng không nhà họ Quan chúng ta cưới cái đứa nghèo khổ như cô ta về làm gì? Huống hồ cô ta còn sống trong một gia đình đơn thân, tôi nghe nói cha cô ta không làm ăn được gì, mẹ cô ta làm chủ gia đình, thông gia như vậy, tôi ra ngoài biết nói với người ta thế nào?"
Nghe đến đây, Tô Lam giống như bị người ta lột hết quần áo, bao nhiêu khuyết điểm của cô đều bị Lục Trang Đài nói ra hết, khiến cho cô vô cùng xấu hổ.
"Mẹ, đâu ai muốn có một người cha như vậy? Đó không phải lỗi của Tô Lam." Quan Triều Viễn vẫn bảo vệ Tô Lam.
"Triều Viễn, mẹ thấy là con quá chiều cô ta, con có hai đứa rồi nên mẹ sẽ không nói gì, con muốn kết hôn với cô ta thì kết hôn, mẹ cũng không ngăn cản.
Nhưng con phải bảo cô ta giữ thái độ đoan trang, đúng mực, gả vào một gia đình như chúng ta, phụ nữ là phải có đức hạnh.
Mẹ nghe nói cô ta mở công ty nhỏ gì gì đó, con bảo cô ta đừng làm nữa, ở nhà chuyên tâm phục vụ chồng con đi!" Lục Trang Đài nói tiếp.
"Mẹ..." Quan Triều Viễn muốn nói thay Tô Lam.
Thái độ của Lục Trang Đài rất cứng rắn: "Việc này quyết định thế đi, ngày mai cô ta không được đi làm, mẹ sẽ ở nhà dạy cô ta làm sao để trở thành hiền thê lương mẫu!"
Nghe vậy, Tô Lam thật sự rất muốn đẩy cửa đi vào, mặt đối mặt bảo bà ấy thu lại lời nói.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định không làm, chỉ tức giận quay về phòng ngủ phụ, bởi vì cô yêu Quan Triều Viễn, yêu hai đứa nhỏ, càng yêu tổ ấm này.
Nếu chống đối lại Lục Trang Đài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô và Quan Triều Viễn, rất có thể họ sẽ không được ở bên nhau, đây không phải điều mà cô mong muốn.
Không lâu sau, Quan Triều Viễn bước vào phòng ngủ phụ.
Nhìn thấy Tô Lam ngồi bên giường, mặt mày ủ rũ, anh đóng cửa lại, đi tới.
"Giận rồi à?" Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù Tô Lam thấy vô cùng uất ức, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: "Dù sao cũng là mẹ của anh, có gì mà giận? Người phụ nữ mà nào chẳng phải chịu tính khí của mẹ chồng?".