Nghe mẹ nói vậy, Tô Lam mới hiểu ra, thì ra mẹ đánh mình là tốt cho mình, bà không muốn mình mất chỗ đứng ở nhà họ Quan, hơn nữa còn tự xung phong chăm sóc ba chồng mấy tháng, Tô Lam nghĩ đến đây vừa xấu hổ vừa buồn bã.
Xấu hổ vì ban nãy cô còn trách móc mẹ trong lòng, tại sao lại đánh mình trước mặt người nhà họ Quan, thì ra mọi thứ đều là vì tốt cho cô.
Thấy sự đau lòng và áy náy trong mắt mẹ, Tô Lam rất khó chịu.
Mẹ cũng là người ngoài năm mươi rồi, phải ở đây chăm sóc Quan Danh Sơn mấy tháng liền, đúng là khó khăn.
"Mẹ, xin lỗi, là con trách lầm mẹ." Tô Lam áy náy ôm mẹ.
Sở Thanh Diên ôm con gái, vỗ lưng cô nói: "Con à, tính cách con quá thẳng, không biết giở trò, chắc chắn sẽ thiệt thòi, nhưng may là ba chồng con và Quan Triều Viễn là người hiểu lý lẽ, nếu không, chắc chắn những ngày tháng của con khó sống rồi."
"Mẹ, chúng ta không chịu cục tức này nữa, bất quá con mang theo bọn trẻ rời khỏi nhà họ Quan, con không thể để mẹ đi theo chịu tức chịu khổ được!" Tô Lam kích động nói.
Sở Thanh Diên nghe vậy, đẩy Tô Lam ra ngay, nghiêm túc nói: "Mẹ nói với con nhiều như vậy, sao mà con vẫn không hiểu? Bây giờ con và Quan Triều Viễn đã là vợ chồng hợp pháp, còn có một trai một gái, cuộc sống con bây giờ tốt biết bao nhiêu, trai gái có đủ, chồng có bản lĩnh, đối tốt với con, là cuộc sống mơ ước của biết bao cô gái, sao mà suy nghĩ của con còn trẻ con như vậy? Con biết không, mẹ chồng con muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Quan, bây giờ con muốn đi, không phải hợp với ý bà ấy sao? Đến cuối cùng chịu khổ vẫn là con và bọn trẻ?"
Lời mẹ nói phân tích vô cùng rõ ràng, thoáng chốc Tô Lam đã tỉnh ra.
Đúng vậy, vì cô hơn thua với Lục Trang Đài mà để bọn trẻ sống trong gia đình đơn thân, phá hủy cuộc hôn nhân của mình, đúng là không đáng.
Giây sau, Tô Lam nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, mẹ trở nên sáng suốt có chính kiến từ khi nào thế?"
Sở Thanh Diên nghe vậy nhướng mày lên: "Mẹ đã sống đến từng tuổi này rồi, chút chuyện này cũng không biết thì uổng công sống hơn năm mươi năm."
"Nếu như mẹ hiểu ra sớm, ngày tháng của mẹ sẽ không khổ vậy rồi." Tô Lam lên trước kéo tay mẹ.
Sở Thanh Diên nghe vậy thở dài: "Số mẹ đáng như vậy, là do bản thân người đàn ông mẹ tìm có vấn đề, con và mẹ không giống nhau, Triều Viễn có năng lực, biết gánh vác, lại yêu con, Tô Mạnh Cương chả có điều nào cả!"
Nhìn thấy sự xót xa trong mắt mẹ, Tô Lam cũng không biết nên nói gì, nên vội vàng chuyển chủ đề: "Mẹ, mẹ vẫn nên về đi, để mẹ chăm sóc ba chồng con không thích hợp, bất quá mấy tháng này con không đến văn phòng là được, dù sao trong nhà cũng có mẹ Trần và chị Hồng chăm sóc Minh An và Xuân Xuân giúp con."Sở Thanh Diên lại kiên trì nói: "Không được, con khó khăn lắm mới lập được văn phòng, không thể vì chăm sóc ba chồng con mà bỏ phí công ty được, hơn nữa mẹ đã nhìn ra rồi, phụ nữ phải có sự nghiệp của mình mới được, đợi con gầy dựng được sự nghiệp của mình, con mới có thể có chỗ đứng ở nhà họ Quan."
"Nhưng mà mẹ phải vất vả cả ngày lẫn đêm mấy tháng lận..." Tô Lam vẫn lo lắng.
Sở Thanh Diên vẫn kiên trì: "Tuổi mẹ chưa lớn lắm, sức khoẻ vẫn tốt, bình thường cũng rảnh rỗi.
Được rồi, muộn lắm rồi, con nhanh về trông con đi."
Thấy làm không lại mẹ, Tô Lam chỉ đành đồng ý để bà chăm sóc ba chồng.
Chỉ là có một chuyện Tô Lam không dám giấu nữa: "Mẹ, con và Quan Triều Viễn bàn bạc rồi, con ở tạm nhà Kiều Tâm trước, dù sao mẹ chồng cũng đang tức giận, sợ lại gây chuyện với con, thế nên con tạm không về."
Sở Thanh Diên nghe vậy thì sững người một lát, rồi gật đầu: "Triều Viễn suy nghĩ cũng đúng, mẹ thấy mẹ chồng con cũng không vừa, có bà ấy ở đó, con về cũng không yên ổn, em con bên đó lại..."
Tô Lam biết mẹ muốn mình đến ở nhà Tô Yên, chỉ là quan hệ giữa cô và Tô Yên vẫn luôn căng thẳng.
Vì thế, Tô Lam vội nói: "Mẹ, con ở với Kiều Tâm tốt hơn."
"Ừm.
Nhưng con nhớ tuy rằng không ở nhà nhưng cũng đừng xa cách Quan Triều Viễn, tình cảm của hai đứa rất quan trọng, con cái là sợi dây gắn bó của hai đứa.
Như căn phòng này vậy, hôn nhân của con và Triều Viễn là bê tông, con cái là cốt thép, không có con cái thì hôn nhân của con rất mỏng manh.
Mẹ nói những lời này con có hiểu không?" Sở Thanh Diên càm ràm.
Tô Lam không kìm được cười: "Mẹ, con biết rồi, còn phát hiện mẹ ở viện điều dưỡng vài tháng thôi, cả người cũng thay đổi luôn rồi."
"Con không biết chứ gì? Khi ở viện điều dưỡng, bên cạnh phòng bệnh của Tô Yên có một chuyên gia tình cảm hôn nhân, không có việc gì bọn mẹ sẽ đi nghe bà ấy giảng giải, đừng nói có một số tâm đắc rất có ích." Sở Thanh Diên cười nói.
Tô Lam lắc đầu cười, bây giờ mẹ nói chuyện rất bài bản, khéo miệng hơn rất nhiều, hơn nữa, người cũng sáng suốt đáo để hơn trước, đây đúng là một chuyện tốt, vì mấy năm trước mẹ kìm nén quá nhiều, chắc là tuổi tác càng lớn, cũng nhìn thoáng hơn rồi?
Tầm mười giờ tối nay, Tô Lam và Quan Triều Viễn hẹn gặp ở một quán cà phê cách nhà Kiều Tâm không xa.
Đêm ở quán cà phê rất yên tĩnh, chỉ có vài người khách ngồi một mình hoặc là nhỏ giọng trò chuyện trong quán.
Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi trong một góc, hai người ngồi kề vai nhau, nghe tiếng nhạc du dương, ánh đèn bên này đã trở nên mờ mịt."Minh An và Xuân Xuân ngủ hết chưa?" Tô Lam nằm lên vai Quan Triều Viễn lo lắng hỏi.
Cả ngày không gặp chúng, cô nhớ chúng đến đau lòng.
"Khi anh đến Xuân Xuân đã ngủ rồi, Minh An cũng lên giường, mẹ Trần đang kể chuyện cho thằng bé." Quan Triều Viễn ôm lấy vai của Tô Lam và trả lời.
Tô Lam nghe vậy, cau mày hỏi: "Chúng có hỏi em đi đâu không?"
"Xuân Xuân hỏi hai lần, nhưng chị Hồng dỗ thì không hỏi nữa, dù sao con bé cũng còn nhỏ, không hiểu chuyện.
Minh An thì hỏi rất nhiều lần, anh nói là đi công tác, chắc thằng bé nhớ em lắm, luôn bám lấy anh hỏi khi nào em về." Khi Quan Triều Viễn nói những lời này cũng cau mày.
Tô Lam nghe vậy, nhăn nhó mặt mày nói: "Em nhớ chúng quá."
"Hai ngày nữa là cuối tuần, đợi cuối tuần anh mang chúng nó ra gặp em." Quan Triều Viễn do dự một lát rồi nói.
"Thật không?" Tô Lam nghe vậy, ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên và vui mừng, nhưng rồi lại lo lắng nói: "Có khi nào mẹ không đồng ý không?"
"Mẹ có khi sẽ ra ngoài gặp bạn bè, anh nhận mẹ ra ngoài thì dắt bọn trẻ ra." Quan Triều Viễn cười nói.