Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi


Từ môn đăng hộ đối này khiến Tô Lam cảm thấy không được thoải mái, chẳng những cô và anh môn không đăng, hộ không đối, mà cuộc sống trước đây cũng không có gì giống nhau.

Phương Ngọc Hoan và Quan Triều Viễn lại là bạn từ thuở thơ ấu, điều này Tô Lam thật sự không ngờ tới.
Phương Ngọc Hoan dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Thật ra ban đầu chúng tôi đã chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng không ngờ rằng nhà tôi lại xảy ra chuyện lớn, ba tội phạm lỗi ở trong quân đội, bị xử án phạt mười lăm năm tù, mẹ của tôi không chịu được nên tinh thần thất thường, tôi cũng bị ép phải bỏ học.

Việc cưới xin của tôi với Triều Viễn cũng gác lại, dù sao lúc đấy nhà họ Quan không thể dính líu quan hệ với nhà của tôi nữa.

Sau đó vì chữa bệnh cho mẹ tôi, tôi đã đi tới Malaysia để tìm chú tôi nhờ vả, sau đó nữa thì chúng tôi mất liên hệ, cho đến nửa tháng trước tôi mới trở về từ Mỹ.”.

Tô Lam không biết cô ta nói thật hay giả, nhưng cô có thể đoán được trước đây bọn họ từng yêu nhau, vì chuyện gì đó ở giữa mà chia tay, cũng gần đây mới liên hệ lại, bởi vì từ hành động gần đây của Quan Triều Viễn có thể thấy rõ mọi thứ.

“Nhưng Quan Triều Viễn nói cho cô biết là anh đã kết hôn rồi sao?”
Tô Lam tra hỏi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như vậy thật yếu đuối.

“Đương nhiên, cho tới giờ Triều Viễn cũng sẽ không lừa tôi, anh ấy nói cho tôi biết anh ấy đã kết hôn, và còn có cả đứa bé.

Nhưng người anh yêu vẫn là tôi, anh ấy nói chờ sau khi cô sinh con xong sẽ ly hôn với cô.” Phương Ngọc Hoan trả lời.

Mặc dù kết quả này làm Tô Lam cảm thấy không ngoài dự liệu, nhưng nghe được từ miệng Phương Ngọc Hoan cô vẫn cảm thấy rất đau buồn.

“Là Quan Triều Viễn để cô đến tìm tối đúng không?” Tô Lam nhìn chằm chằm Phương Ngọc Hoan.

Tô Lam cho rằng nhân phẩm của Mộ Triều Viễn sẽ không cặn bã đến mức đó, để hai người phụ nữ ngồi xuống thảo luận vấn đề của anh.

“Dĩ nhiên không phải, Triều Viễn không mở miệng được, cho nên tôi mới tới.”
Phương Ngọc Hoan mỉa mai nói.

Lúc này, Tô Lam cười, mặc dù nụ cười hơi khó coi, cô nghiêm túc nói Với người trước mặt: “Cô Phương, kết hôn với tôi là Quan Triều Viễn, đứa con trong bụng tôi cũng là của Quan Triều Viễn.

Cho nên nếu như thảo luận việc ly hôn của tôi với anh ấy, thì cũng cần anh ấy tới đây nói chuyện với tôi, tôi và cô thật sự không thảo luận vấn đề này được!”
“Nhưng mà…” Phương Ngọc Hoan còn muốn nói gì đó.

Tô Lam cũng không cho cô ta cơ hội, trực tiếp đứng lên, cầm lấy túi xách: “Thật xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước!”
Nói xong, Tô Lam quay người đi ra ngoài, không để ý gì đến Phương Ngọc Hoan đang ngồi phía sau.
Từ môn đăng hộ đối này khiến Tô Lam cảm thấy không được thoải mái, chẳng những cô và anh môn không đăng, hộ không đối, mà cuộc sống trước đây cũng không có gì giống nhau.

Phương Ngọc Hoan và Quan Triều Viễn lại là bạn từ thuở thơ ấu, điều này Tô Lam thật sự không ngờ tới.
Phương Ngọc Hoan dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Thật ra ban đầu chúng tôi đã chuẩn bị sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng không ngờ rằng nhà tôi lại xảy ra chuyện lớn, ba tội phạm lỗi ở trong quân đội, bị xử án phạt mười lăm năm tù, mẹ của tôi không chịu được nên tinh thần thất thường, tôi cũng bị ép phải bỏ học.

Việc cưới xin của tôi với Triều Viễn cũng gác lại, dù sao lúc đấy nhà họ Quan không thể dính líu quan hệ với nhà của tôi nữa.

Sau đó vì chữa bệnh cho mẹ tôi, tôi đã đi tới Malaysia để tìm chú tôi nhờ vả, sau đó nữa thì chúng tôi mất liên hệ, cho đến nửa tháng trước tôi mới trở về từ Mỹ.”.

Tô Lam không biết cô ta nói thật hay giả, nhưng cô có thể đoán được trước đây bọn họ từng yêu nhau, vì chuyện gì đó ở giữa mà chia tay, cũng gần đây mới liên hệ lại, bởi vì từ hành động gần đây của Quan Triều Viễn có thể thấy rõ mọi thứ.

“Nhưng Quan Triều Viễn nói cho cô biết là anh đã kết hôn rồi sao?”
Tô Lam tra hỏi, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như vậy thật yếu đuối.

“Đương nhiên, cho tới giờ Triều Viễn cũng sẽ không lừa tôi, anh ấy nói cho tôi biết anh ấy đã kết hôn, và còn có cả đứa bé.

Nhưng người anh yêu vẫn là tôi, anh ấy nói chờ sau khi cô sinh con xong sẽ ly hôn với cô.” Phương Ngọc Hoan trả lời.

Mặc dù kết quả này làm Tô Lam cảm thấy không ngoài dự liệu, nhưng nghe được từ miệng Phương Ngọc Hoan cô vẫn cảm thấy rất đau buồn.

“Là Quan Triều Viễn để cô đến tìm tối đúng không?” Tô Lam nhìn chằm chằm Phương Ngọc Hoan.

Tô Lam cho rằng nhân phẩm của Mộ Triều Viễn sẽ không cặn bã đến mức đó, để hai người phụ nữ ngồi xuống thảo luận vấn đề của anh.

“Dĩ nhiên không phải, Triều Viễn không mở miệng được, cho nên tôi mới tới.”
Phương Ngọc Hoan mỉa mai nói.

Lúc này, Tô Lam cười, mặc dù nụ cười hơi khó coi, cô nghiêm túc nói Với người trước mặt: “Cô Phương, kết hôn với tôi là Quan Triều Viễn, đứa con trong bụng tôi cũng là của Quan Triều Viễn.

Cho nên nếu như thảo luận việc ly hôn của tôi với anh ấy, thì cũng cần anh ấy tới đây nói chuyện với tôi, tôi và cô thật sự không thảo luận vấn đề này được!”
“Nhưng mà…” Phương Ngọc Hoan còn muốn nói gì đó.

Tô Lam cũng không cho cô ta cơ hội, trực tiếp đứng lên, cầm lấy túi xách: “Thật xin lỗi, tôi còn có việc, xin đi trước!”
Nói xong, Tô Lam quay người đi ra ngoài, không để ý gì đến Phương Ngọc Hoan đang ngồi phía sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui