Sau nhiều ngày cân nhắc, Tô Lam nhịn xuống đau khổ nói một câu: “Chúng ta ly hôn đi!”
Nghe được những lời này, Quan Triều Viễn sững sờ, một lát sau, anh nắm chặt tay, nhìn chòng chọc Tô Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đây là chuyện mà cô muốn nói với tôi?”
“Đúng vậy.” Tô Lam gật đầu.
Cô siết chặt bộ đồ ngủ dưới lớp chăn bông, cảm giác cả người mình khẽ run lên.
Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát, Quan Triều Viễn tối sầm mặt hỏi: “Tại sao?”
“Không phải đây cũng là chuyện anh muốn nói với tôi ư?” Tô Lam ngước lên nhìn thẳng vào anh.
“Cô biết tôi muốn nói gì với cô sao? Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy hả?” Giọng của Quan Triều Viễn lại cao thêm một chút, văng vẳng giữa đêm khuya.
“Thật ra dù là tôi hay anh nói ra trước thì kết quả vẫn là như vậy, không có gì khác biệt.” Tô Lam lẩm bẩm nhìn anh.
Quan Triều Viễn nhíu chặt đôi mày, nhìn cô một lúc rồi hét lên: “Có đúng là không chịu nói lý
Nói xong, ngay lập tức xoay người đóng sầm cửa bỏ đi.
Một lúc lâu sau, Tô Lam mới mang dép bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện biệt thự tối om vắng lặng, có lẽ là anh đã đi rồi.
Nhìn màn đêm vô tận bên ngoài, trong lòng cô lại càng thêm lo âu, khuya thế này rồi anh còn có thể đi đâu được chứ?
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam mang theo hai vành mắt đen xuống lầu.
“Mợ chủ, có phải tối qua cậu chủ đã về rồi không? Dì thấy hành lý của cậu ấy để ở cửa, nhưng từ sáng đến giờ chẳng thấy người đầu cả?” Cô vừa ngồi vào bàn ăn, mẹ Trần đã đặt bữa sáng lên bàn và hỏi.
“Tối qua anh ấy đã về, nhưng có lẽ sau đó có việc nên đi rồi.” Tô Lam trả lời.
“Cậu chủ cũng chuyên tâm quá, về muộn như thế rồi mà còn đến công ty, không chịu nghỉ ngơi một chút.” Mẹ Trần lải nhải nói.
Tô Lam ăn một bữa ăn như nhai sáp, cô vốn cho rằng anh sẽ dễ dàng đồng ý ly hôn, nhưng thái độ của anh lại khiến cô bất ngờ, chẳng lẽ anh không muốn ly hôn với cô ư? Hay là vì bị cô nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận?
Reng reng… Reng reng… Đúng lúc này, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Tô Lam vội vàng cầm lấy.
Sau nhiều ngày cân nhắc, Tô Lam nhịn xuống đau khổ nói một câu: “Chúng ta ly hôn đi!”
Nghe được những lời này, Quan Triều Viễn sững sờ, một lát sau, anh nắm chặt tay, nhìn chòng chọc Tô Lâm nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Đây là chuyện mà cô muốn nói với tôi?”
“Đúng vậy.” Tô Lam gật đầu.
Cô siết chặt bộ đồ ngủ dưới lớp chăn bông, cảm giác cả người mình khẽ run lên.
Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát, Quan Triều Viễn tối sầm mặt hỏi: “Tại sao?”
“Không phải đây cũng là chuyện anh muốn nói với tôi ư?” Tô Lam ngước lên nhìn thẳng vào anh.
“Cô biết tôi muốn nói gì với cô sao? Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy hả?” Giọng của Quan Triều Viễn lại cao thêm một chút, văng vẳng giữa đêm khuya.
“Thật ra dù là tôi hay anh nói ra trước thì kết quả vẫn là như vậy, không có gì khác biệt.” Tô Lam lẩm bẩm nhìn anh.
Quan Triều Viễn nhíu chặt đôi mày, nhìn cô một lúc rồi hét lên: “Có đúng là không chịu nói lý
Nói xong, ngay lập tức xoay người đóng sầm cửa bỏ đi.
Một lúc lâu sau, Tô Lam mới mang dép bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện biệt thự tối om vắng lặng, có lẽ là anh đã đi rồi.
Nhìn màn đêm vô tận bên ngoài, trong lòng cô lại càng thêm lo âu, khuya thế này rồi anh còn có thể đi đâu được chứ?
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam mang theo hai vành mắt đen xuống lầu.
“Mợ chủ, có phải tối qua cậu chủ đã về rồi không? Dì thấy hành lý của cậu ấy để ở cửa, nhưng từ sáng đến giờ chẳng thấy người đầu cả?” Cô vừa ngồi vào bàn ăn, mẹ Trần đã đặt bữa sáng lên bàn và hỏi.
“Tối qua anh ấy đã về, nhưng có lẽ sau đó có việc nên đi rồi.” Tô Lam trả lời.
“Cậu chủ cũng chuyên tâm quá, về muộn như thế rồi mà còn đến công ty, không chịu nghỉ ngơi một chút.” Mẹ Trần lải nhải nói.
Tô Lam ăn một bữa ăn như nhai sáp, cô vốn cho rằng anh sẽ dễ dàng đồng ý ly hôn, nhưng thái độ của anh lại khiến cô bất ngờ, chẳng lẽ anh không muốn ly hôn với cô ư? Hay là vì bị cô nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận?
Reng reng… Reng reng… Đúng lúc này, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Tô Lam vội vàng cầm lấy..