“Tôi nói Trịnh Hạo tốt hơn anh, anh ấy mạnh hơn anh gấp trăm gấp vạn lần, như vậy đủ chưa?” Lúc này cơn tức giận đã khiến Tổ Lam mất đi lí trí, cô gào to với Quan Triều Viễn.
Lời của Tô Lam làm cho Quan Triều Viễn nổi gân xanh, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo, cô thở hổn hển nhìn anh, mặc dù sung sướng vì có thể đáp trả lại anh, nhưng biểu cảm lạnh lùng của anh giờ đây càng khiến cô sợ hãi hơn.
Bàn tay nắm lấy bả vai Tô Lam của Quan Triều Viễn bắt đầu hơi dùng sức, khuôn mặt Tô Lam đã hơi vặn vẹo, nhưng cô chỉ bướng bỉnh cau mày, không vì đau mà kêu thành tiếng, nói chi đến việc yếu thế cầu xin anh tha thứ.
“Cô có biết mình đang mang thai không hả? Cô đi ra ngoài làm loạn với người đàn ông khác như thế, cô xem cô có còn xứng làm một người vợ, một người mẹ nữa hay không? Cô không biết mình là người đã có chồng rồi à?” Quan Triều Viễn hét lên với cô.
Tô Lam bị anh lay đến hoa mắt chóng mặt, xương bả vai tưởng chừng bị anh bóp nát, cô dùng tay che bụng theo bản năng, cảm giác bụng dưới có hơi đau.
Đúng lúc này, mẹ Trần tình cờ trở về, thấy cậu chủ và mợ chủ dây dưa như vậy, không nhịn được kêu lên: “Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy? Mợ chủ là người đang mang thai, không được lôi kéo như thế đâu!”
Sự xuất hiện của mẹ Trần khiến Quan Triều Viễn vốn đã đánh mất lí trí thức tỉnh lại, ngay khi anh vừa nới lỏng một chút, Tô Lam lập tức ngã xuống ghế sô pha.
“Mợ chủ, cháu không sao chứ?” Mẹ Trần hoảng hốt, vội vàng bước tới đỡ Tô Lam dậy.
Thấy sắc mặt Tô Lam tái nhợt, Quan Triều Viễn nâng cằm lộ ra vẻ tiếc nuối và chán nản, sau đó đi tới đi lui trong phòng, nói anh là con ruồi không đầu cũng không ngoa chút nào.
Tô Lam dần tỉnh lại, uống một chút nước mà mẹ Trần đưa tới, rốt cuộc cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Nhìn sắc mặt Tô Lam đã ổn, cũng không có gì nghiêm trọng, Quan Triều Viễn đột nhiên lớn.
tiếng nói: “Mẹ Trần, từ hôm nay trở đi dì trông chừng mợ chủ, không cho phép cô ấy bước ra khỏi nhà một bước!”
Nghe đến đây, mẹ Trần hơi bối rối.
Tô Lam ngây người nhìn Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh gài chặt cổ áo sơ mi, sau đó quay người đi về phía cửa.
“Anh không có quyền hạn chế tự do của tôi!” Tô Lam hô to về phía bóng lưng của anh.
Đi tới trước cửa, Quan Triều Viễn dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi là chồng của cô, tôi có quyền hạn chế cô muốn ngoại tình!”
Dứt câu, anh bước thẳng ra cửa.
“Quan Triều Viễn, đồ khốn kiếp!” Cùng lúc cánh cửa bị đóng sầm lại, Tô Lam lớn tiếng chửi bới.
Sau khi anh đi, căn phòng lại trở nên im ắng.
“Tôi nói Trịnh Hạo tốt hơn anh, anh ấy mạnh hơn anh gấp trăm gấp vạn lần, như vậy đủ chưa?” Lúc này cơn tức giận đã khiến Tổ Lam mất đi lí trí, cô gào to với Quan Triều Viễn.
Lời của Tô Lam làm cho Quan Triều Viễn nổi gân xanh, ánh mắt anh dần trở nên lạnh lẽo, cô thở hổn hển nhìn anh, mặc dù sung sướng vì có thể đáp trả lại anh, nhưng biểu cảm lạnh lùng của anh giờ đây càng khiến cô sợ hãi hơn.
Bàn tay nắm lấy bả vai Tô Lam của Quan Triều Viễn bắt đầu hơi dùng sức, khuôn mặt Tô Lam đã hơi vặn vẹo, nhưng cô chỉ bướng bỉnh cau mày, không vì đau mà kêu thành tiếng, nói chi đến việc yếu thế cầu xin anh tha thứ.
“Cô có biết mình đang mang thai không hả? Cô đi ra ngoài làm loạn với người đàn ông khác như thế, cô xem cô có còn xứng làm một người vợ, một người mẹ nữa hay không? Cô không biết mình là người đã có chồng rồi à?” Quan Triều Viễn hét lên với cô.
Tô Lam bị anh lay đến hoa mắt chóng mặt, xương bả vai tưởng chừng bị anh bóp nát, cô dùng tay che bụng theo bản năng, cảm giác bụng dưới có hơi đau.
Đúng lúc này, mẹ Trần tình cờ trở về, thấy cậu chủ và mợ chủ dây dưa như vậy, không nhịn được kêu lên: “Cậu chủ, cậu đang làm gì vậy? Mợ chủ là người đang mang thai, không được lôi kéo như thế đâu!”
Sự xuất hiện của mẹ Trần khiến Quan Triều Viễn vốn đã đánh mất lí trí thức tỉnh lại, ngay khi anh vừa nới lỏng một chút, Tô Lam lập tức ngã xuống ghế sô pha.
“Mợ chủ, cháu không sao chứ?” Mẹ Trần hoảng hốt, vội vàng bước tới đỡ Tô Lam dậy.
Thấy sắc mặt Tô Lam tái nhợt, Quan Triều Viễn nâng cằm lộ ra vẻ tiếc nuối và chán nản, sau đó đi tới đi lui trong phòng, nói anh là con ruồi không đầu cũng không ngoa chút nào.
Tô Lam dần tỉnh lại, uống một chút nước mà mẹ Trần đưa tới, rốt cuộc cũng cảm thấy khá hơn một chút.
Nhìn sắc mặt Tô Lam đã ổn, cũng không có gì nghiêm trọng, Quan Triều Viễn đột nhiên lớn.
tiếng nói: “Mẹ Trần, từ hôm nay trở đi dì trông chừng mợ chủ, không cho phép cô ấy bước ra khỏi nhà một bước!”
Nghe đến đây, mẹ Trần hơi bối rối.
Tô Lam ngây người nhìn Quan Triều Viễn, chỉ thấy anh gài chặt cổ áo sơ mi, sau đó quay người đi về phía cửa.
“Anh không có quyền hạn chế tự do của tôi!” Tô Lam hô to về phía bóng lưng của anh.
Đi tới trước cửa, Quan Triều Viễn dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Tôi là chồng của cô, tôi có quyền hạn chế cô muốn ngoại tình!”
Dứt câu, anh bước thẳng ra cửa.
“Quan Triều Viễn, đồ khốn kiếp!” Cùng lúc cánh cửa bị đóng sầm lại, Tô Lam lớn tiếng chửi bới.
Sau khi anh đi, căn phòng lại trở nên im ắng..