Hiện tại Tô Lam cảm thấy hoang mang, cô phải làm gì đây? Thừa nhận tình cảm dành cho anh, mạnh tay đặt cược tranh giành anh với Phương Ngọc Hoan một lần? Hay là không bao giờ thừa nhận tình cảm của mình dành cho anh, lựa chọn quay đầu rời đi, sau này không vướng bận tình cảm này?
Trong lúc Quan Triều Viễn đang chờ câu trả lời của Tô Lam, đột nhiên chuông cửa vang lên, mẹ Trần đi mở cửa, còn hai người ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đang nhìn nhau.
Sau một lúc, đột nhiên mẹ Trần đưa một cô gái mặc đồng phục đen bước vào nói: “Mợ chủ, cô gái này muốn tìm mộ”.
Mẹ Trần thật sự là có ý tốt, nhìn thấy cậu chủ và mợ chủ đang cãi nhau, đúng lúc lại có người đến tìm mợ chủ nên bà ấy đã vội vàng dẫn người vào, chuyển hướng chú ý.
Lúc này, Quan Triều Viễn đã thả tay mình ra khỏi vai Tô Lam.
Trong lòng Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, nghĩa Người này đến thật đúng lúc, bởi vì cô không biết nên trả lời câu hỏi của Quan Triều Viễn như thế nào.
“Xin hỏi cô là cô Tô Lam phải không?” Cô gái mặc đồng phục đen rất lễ phép hỏi.
“Đúng vậy, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Tô Lâm gật đầu, nhưng không nhớ đã từng gặp cô gái này.
Cô gái đó lấy từ trong túi ra một tấm thẻ căn cước, củi đầu nhìn rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Lam, rồi cười nhẹ: “Là như thế này, buổi lễ lần trước ở khách sạn chúng tôi, lúc đó cô quá bận nên thẻ căn cước vẫn đang ở quầy lễ tân của chúng tôi.” Nhìn cô gái đó đưa thẻ căn cước, đột nhiên Tô Lam mới nhớ ra, ngày hôm đó sau khi Phương Ngọc Hoan đến tìm cô, cô đã bật khóc.
Đúng lúc Kiều Tâm gọi điện đến nói rằng bọn họ đã lâu không đi chơi, tìm một quán cà phê gần khách sạn ở đó cả buổi chiều.
Mấy ngày nay cũng không dùng đến thẻ căn cước, thậm chí cô còn không biết thẻ căn cước đang ở khách sạn.
“Cảm ơn cô, à đúng rồi, sao có… biết tôi đang ở đây? Tô Lam cầm lấy thẻ căn cước, tò mò hỏi.
Cô gái đó cười nhẹ, nói: “Bởi vì khách sạn của chúng tôi ở gần đây, lần trước ở bên đường tôi nhìn thấy cô đi vào khu chung cư này, nên tôi đã hỏi bảo vệ ở cửa, bảo vệ đã nói cho tôi số nhà của cô.”
“Thì ra là vậy.” Tô Lam cảm kích nói.
Phải biết là nếu như làm mất thẻ căn cước thì việc cấp lại sẽ rất phiền phức, không ngờ người ta làm việc tốt như vậy, dành cả nửa ngày trời để đưa thẻ căn cước đến tận cửa.
“Tạm biệt.” Sau đó cô gái xin phép ra về.
Sau khi tiễn cô gái đó đi, Tô Lam quay lại thì phát hiện một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô, khiến cô bất giác ớn lạnh.
Hiện tại Tô Lam cảm thấy hoang mang, cô phải làm gì đây? Thừa nhận tình cảm dành cho anh, mạnh tay đặt cược tranh giành anh với Phương Ngọc Hoan một lần? Hay là không bao giờ thừa nhận tình cảm của mình dành cho anh, lựa chọn quay đầu rời đi, sau này không vướng bận tình cảm này?
Trong lúc Quan Triều Viễn đang chờ câu trả lời của Tô Lam, đột nhiên chuông cửa vang lên, mẹ Trần đi mở cửa, còn hai người ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn đang nhìn nhau.
Sau một lúc, đột nhiên mẹ Trần đưa một cô gái mặc đồng phục đen bước vào nói: “Mợ chủ, cô gái này muốn tìm mộ”.
Mẹ Trần thật sự là có ý tốt, nhìn thấy cậu chủ và mợ chủ đang cãi nhau, đúng lúc lại có người đến tìm mợ chủ nên bà ấy đã vội vàng dẫn người vào, chuyển hướng chú ý.
Lúc này, Quan Triều Viễn đã thả tay mình ra khỏi vai Tô Lam.
Trong lòng Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, nghĩa Người này đến thật đúng lúc, bởi vì cô không biết nên trả lời câu hỏi của Quan Triều Viễn như thế nào.
“Xin hỏi cô là cô Tô Lam phải không?” Cô gái mặc đồng phục đen rất lễ phép hỏi.
“Đúng vậy, cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Tô Lâm gật đầu, nhưng không nhớ đã từng gặp cô gái này.
Cô gái đó lấy từ trong túi ra một tấm thẻ căn cước, củi đầu nhìn rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Lam, rồi cười nhẹ: “Là như thế này, buổi lễ lần trước ở khách sạn chúng tôi, lúc đó cô quá bận nên thẻ căn cước vẫn đang ở quầy lễ tân của chúng tôi.” Nhìn cô gái đó đưa thẻ căn cước, đột nhiên Tô Lam mới nhớ ra, ngày hôm đó sau khi Phương Ngọc Hoan đến tìm cô, cô đã bật khóc.
Đúng lúc Kiều Tâm gọi điện đến nói rằng bọn họ đã lâu không đi chơi, tìm một quán cà phê gần khách sạn ở đó cả buổi chiều.
Mấy ngày nay cũng không dùng đến thẻ căn cước, thậm chí cô còn không biết thẻ căn cước đang ở khách sạn.
“Cảm ơn cô, à đúng rồi, sao có… biết tôi đang ở đây? Tô Lam cầm lấy thẻ căn cước, tò mò hỏi.
Cô gái đó cười nhẹ, nói: “Bởi vì khách sạn của chúng tôi ở gần đây, lần trước ở bên đường tôi nhìn thấy cô đi vào khu chung cư này, nên tôi đã hỏi bảo vệ ở cửa, bảo vệ đã nói cho tôi số nhà của cô.”
“Thì ra là vậy.” Tô Lam cảm kích nói.
Phải biết là nếu như làm mất thẻ căn cước thì việc cấp lại sẽ rất phiền phức, không ngờ người ta làm việc tốt như vậy, dành cả nửa ngày trời để đưa thẻ căn cước đến tận cửa.
“Tạm biệt.” Sau đó cô gái xin phép ra về.
Sau khi tiễn cô gái đó đi, Tô Lam quay lại thì phát hiện một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm cô, khiến cô bất giác ớn lạnh..