Chương 1187
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Quan Triều Viễn vẫn kỳ vọng Tô Lam đừng quên mình.
“Anh nghĩ chị em quên được sao?”
“Sao lại không quên được? Ngay cả một bức ảnh anh cũng không để lại cho cô ấy, lịch sử trò chuyện cũng xóa sạch rồi! Chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Nhưng anh có thể xóa bỏ ký ức của chị ấy sao?”
Quan Triều Viễn nhìn đôi mắt trầm lặng của Tô Kiêm Mặc.
Tô Kiêm Mặc bỗng nở nụ cười: “Chỉ mong đúng như anh nói, chị em có thể sống hạnh phúc một lần nữa.”
Bữa trưa do Mục Chỉ Huyên tự mình xuống bếp, khi ăn thử miếng đầu tiên, vẻ mặt của Tô Kiêm Mặc trở nên hết sức phức tạp.
Quan Triều Viễn vỗ gãy cậu: “Em sẽ quen thôi.”
May mà ở đây có Tô Kiêm Mặc, anh còn có thể tìm một người để nói chuyện.
“Ngày mai người của gia tộc Butt sẽ đến đây, con chuẩn bị sẵn sàng đi.” Giọng Quan Hạo lạnh tanh.
“Vâng.” Trái lại Quan Triều Viễn đồng ý một cách thoải mái.
Điều này khiến Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên vô cùng bất ngờ.
Tô Kiêm Mặc không biết gia tộc Butt là gì, cũng chưa bao giờ nghe thấy Quan Hạo nhắc đến.
Cậu lờ mờ cảm thấy có gì đó khác thường, thế nên ăn trưa xong lập tức đi tìm Quan Triều Viễn.
“Gia tộc Butt là thế nào vậy?”
Trên mặt Quan Triều Viễn treo nụ cười nhộn nhạo bất cần đời, anh vỗ nhẹ lên vai Tô Kiêm Mặc.
“Về sau em có chị dâu rồi, sau đó đừng gọi anh là anh rể nữa.”
“Anh sắp kết hôn ư?” Bấy giờ Tô Kiêm Mặc sực hiểu.
“Đúng vậy, anh sắp kết hôn rồi.
Daisy của gia tộc Butt đẹp lắm, khi cô ấy đến em sẽ biết, hơn nữa dáng người cực kỳ nóng bỏng! Em cứ bận việc của em đi, anh buồn ngủ rồi.”
Quan Triều Viễn ngã xuống giường và ngủ ngay lập tức.
Tô Kiêm Mặc thấy anh như thế thì vô cùng lo lắng.
Lúc xuống dưới nhà, cậu nhìn thấy Mục Chỉ Huyên đang ở phòng khách chờ mình.
“Kiêm Mặc, cháu biết chuyện Tiểu Mộ sắp kết hôn rồi à?”
“Anh ấy nói với cháu rồi.
Nhưng bác à, các bác không cảm thấy làm thế là rất tàn nhẫn sao? Anh ấy và chị cháu yêu nhau thật lòng, chia rẽ anh chị ấy như thế…”
Tô Kiêm Mặc cũng không biết thế là đúng hay sai, bởi vì đây vốn là một chuyện hết sức phức tạp.
“Bác cũng như cháu, cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn.
Nhưng hai bác cũng không còn lựa chọn nào khác, mà đó cũng là chuyện tốt với chị cháu, cô ấy có thể sống cuộc sống của người bình thường.”
“Thế còn anh rể? Để anh ấy lấy một người phụ nữ anh ấy không yêu ư?”
Mục Chỉ Huyên cụp mắt, đôi mắt màu xanh lam của bà toát lên vẻ bi thương.
“Thật ra xét đến cùng cũng là lỗi của hai bác, lúc trước các bác không nên sinh nó ra.
Cháu cũng biết con bác không phải là ma cà rồng chân chính, năng lực của thằng bé yếu hơn bất kỳ ma cà rồng nào.
Nếu trở lại thế giới ma cà rồng, nó có thể bị nghiền chết ngay lập tức, vì thế các bác cần tìm cho nó một gia tộc hùng mạnh làm hậu thuẫn cho nó.”