Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Hỉ Yêu một tây trang xinh đẹp vừa vặn người, dù khô khan kiểu dáng quần áo nam nhân đường hoàng nhưng vải mềm mại hơn rất nhiều, chẳng khác nào đồ da ôm lấy đường cong mỹ miều nhu hoặc, đối diện Tần Tang một đường nhăn mày hồi hộp, chưa bao giờ cảm thấy thoải mái. Tay móng chau chuốt vẽ dài kiểu các nữ nhân Phương Tây dài thòng ra như vuốt hổ nhưng nhìn qua vô cùng quyến rũ cuốn hút đỏ chói. Chợt Hỉ Yêu đánh mạnh lên bàn một tiếng "bụp", nụ cười kia dụ hoặc lại rất xinh đẹp không thể cưỡng lại nhưng thu vào mắt Tần Tang chỉ có ghê tởm, chẳng lẽ nhắn tin bảo cô đến đây chỉ để xem cô ta cười? Ở Hỉ Yêu phát ra một loại cảm giác cô không thể phủ nhận đó chính là sự lấn át chèn ép khiến tâm tình đối diện không thể bình tĩnh hơn cô ta được, như vậy sẽ rất khó tiếp chuyện nổi.

- Nếu tôi nói, tên chủ mưu giết chết Tần Uy Phải anh trai cô là Lăng Thanh thì sao?

Nghe Hỉ Yêu điểm đúng Tần Uy Phải, như một đốm sưng đỏ ở sâu trong lòng bị ấn phải vừa thống khổ vừa đau đớn đến tim cùng các mạch máu như muốn quặn thắt lại, Tần Tang tay có chút run rẩy, trong lòng nhiễu loạn, nghiến răng nghiến lợi. Cô ta muốn gây hoả mù làm loạn cô sao? Nhưng Tần Tang cùng Hỉ Yêu liên quan gì, mục đích không rõ ràng, Hỉ Yêu chẳng phải vì động cơ gì mà làm chuyện đó, có lợi ích đối cô ta sao? Nhưng mà trong lời nói kia, là Lăng Thanh đó? Tần Uy Phải dặn dò phải luôn nghe lời anh, không thể nào Lăng Thanh là người giết anh cô được.

- Cô...tưởng tôi sẽ tin cô? Đồ ngu.


Hỉ Yêu đối lời Tần Tang kích động vô cùng bình tĩnh, lại như ánh mắt ôn nhuận như xuân thuỷ, có hơi trách Tần Tang quá mức vội vã kết luận đó nga.

- Cô lấy gì để tin tưởng không phải Lăng Thanh?

- Không gì cả, tôi tự mình suy xét, mời cô ăn cơm nhà lo chuyện nhà, đừng có chĩa mũi vào chuyện thiên hạ, không phải lúc nào thiên hạ cũng sẽ cảm kích cô đâu.

Tần Tang cầm lấy văn kiện trước mặt vội vã xoay người rời đi, chỉ là trong lòng cô dần xuất hiện những chấm nhỏ mơ hồ. Trước khi cái suy nghĩ nghi ngờ hoặc đó xuất hiện, cô nhẫn tâm bóp nghẹn không cho cơ hội nảy sinh. Không phải vì cô yêu anh mù quáng, là chính là mãi mãi chuyện đó sẽ không từ tay anh mà làm tới. Cô chỉ còn có sống bằng cái niềm tin hy vọng mong manh từ anh mà thôi, nếu không cô sẽ trở thành một cái lốt cằn cỗi.


- Được, đợi đến khi hắn ta tận mạng, chắc chắn sẽ tự mình nói cô nghe, cũng không xa nữa, nếu không tin thì ráng mà đợi, không vội. Có khi, chỉ là có khi...đến anh cô còn không biết huynh đệ thủ túc kề vai sát cánh chung rơm chung chạ đã tàn nhẫn dã man ra tay sát phạt mình đó nga.

Không phải câu chung rơm chung chạ là dành cho vợ chồng? Còn không biết cái Hỉ Yêu này có nhận ra mình nói gì nữa hay không?

Tần Tang tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt Hỉ Yêu, quẳng mạnh văn kiện xuống đất kêu một cái "cốp" ghê người, giấy tờ bay tá lả ngổn ngang. Hiện ra nửa mặt Tần Tang lạnh lẽo như băng.

- Tôi nói cô câm miệng...đồ yêu quái.

Tần Tang tay bóp mạnh ở cổ Hỉ Yêu không có dấu hiệu thuyên giảm lực đạo, dù biết mình sẽ bị bóp chết sớm muộn nhưng trên môi Hỉ Yêu vẫn nở nụ cười như cũ, nhìn lâu có chút chói mắt, như bông hoa quỳnh nở vào ban đêm, như ảo như thực, dù không chút thương cảm nhưng trong lòng vẫn đâu đó xuất hiện nỗi xót xa. Cái nụ cười này có thể làm toả sáng một ngày dài, cũng có thể chợp tắt đi một đời không nuối tiếc. Nỗi gai góc, cái cười nhạo xen lẫn khinh thường, khó mà dò nổi tâm tư Hỉ Yêu biến hoá thế nào, chỉ có gương mặt xinh đẹp niềm nở kia đã trắng bệch, tay thả lòng không kháng cự nhiều, dù sao Tần Tang cũng sẽ không có bản lĩnh đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận