Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Lục Nan Hy nhìn một lượt ai cũng đã ngà say, dáng ngồi không muốn thẳng nữa, lẩm bẩm nghiêng ngã, cô do dự bọn họ không thể lái xe mà tỉnh táo ở đây không ai khác ngoài Mộ Phi và Hàn Ý Nhi ít nhất ý thức vẫn còn bên ngoài với cô, vừa vặn có hai xe nhưng cô lại không có khả năng cầm tay lái.

Tiếng nhạc xập xình ồn náo cũng không thể nào cản nổi tầng thanh âm Mân Thì Cao trên đài cao kia hét lớn giọng, nghe trầm ấm rất dễ thu vào tai thuận ý. Vô thức cô liếc mắt về Lâm Nhược Dụ, càng ngày cô ta uống càng nhiều, uống thì quá mức khách khí, phải gọi là bất chấp đổ rượu vào miệng.

Ngô Kỳ Phong bên cạnh cùng Mậu Hoạch Ma đã đuổi đi mỹ nữ bên cạnh, mắt thưởng thức hướng sân khấu mỹ nữ khác đi qua đi lại. Chợt hai người đàn ông này nhìn nhau cười phúc hắc kéo dài chừng nửa giây, cơ miệng ngày càng giản nỡ nguy hiểm lại vô cùng mị hoặc, nửa môi vô cùng mê người, Lục Nan Hy thoáng dự cảm không lành mà nheo mắt lại một chút, nhớ lại cô sao có thể nghi ngờ cái độ sát gái chỉ hoàn toàn dựa vào bề ngoài của Ngô Kỳ Phong cơ chứ? Là cô múa rìu qua mắt thợ mà không hay biết nha! Hướng cái nữ nhân kia cuối cùng trong một đoàn mỹ nhân biểu diễn, đang muốn dựa vào thuốc kích thích mà bùng nổ kiềm lạnh nhút nhát nhưng suy nghĩ thế nào cũng chưa uống vào, nhìn xung quanh rồi lại nhìn xuống tay cầm thuốc do dự.

- VÔ Ý QUÁ TÔI MUỐN THƯƠNG LƯỢNG.

Mậu Hoạch Ma đổi chỗ bên cạnh Ngô Kỳ Phong, thoã mãn hướng Ngô Kỳ Phong tai mà thầm hét "Cô ta chắc chắn còn màng mỏng." Thu vào lời này, bên môi "xuỳ" một tiếng dở hơi, không còn màng mỏng thì còn đáng giá sao? Nhớ lại, thực ra cái chương trình hồng bao này từ trước đến nay Tích Lãng đều chưa từng bỏ qua, hiện nay thiếu có chút hứng thú không dâng cao... "Người ta nhút nhát như vậy, đến thuốc uống còn chần chừ, cậu có nghĩ có thể tiếp kham nổi chúng ta?"

- Mua trước rồi tính.

Mân Thì Cao cùng cả một cái khoan bar ồn ào như dính chú mà ai cũng nhìn vào Ngô Kỳ Phong nói vào micro được chuẩn bị ở từng khu bàn, anh ta một nửa thân trường dài ở ghế nhung sopha đỏ pha trắng, quần áo xộc xệch giọng điệu pha rượu mà lười biếng nghe rõ kéo dài, nghe ra còn có chút mơ hồ hoàn toàn câu hết hồn nữ nhân trên kia, nhìn cái khuôn mặt kia đi, Đường Giản Ân từng nói nam nhân thì thầm bên tai danh bản thân nghe đều thực thích, mấy nữ nhân kia chắc chắn được anh ta thì thầm bên tai tên thì lĩnh chết cũng mãn nguyện, anh ta vô cùng tuấn dật, tay tuỳ tiện vuốt vuốt ở môi mỏng quyến rũ ánh mắt hờ hững đê mê nhìn nhưng nhìn không quá lạnh, hoàn toàn ấm nóng, hấp dẫn, lỗ đen thu hút khó cưỡng lực trường.

Xôn xao, trong mấy cô đây ai sẽ được Ngô Kỳ Phong muốn thương lượng vậy? Rốt cuộc, cái nữ nhân cuối cùng kia đã chịu bỏ viên thuốc hoà tan hết vào miệng đắng ngắt, tiến lên hoà vào một hàng dài chân dài. Ý cười trong mắt anh ta ngày càng nồng đậm, sao cô ta dám làm anh chốc mất hứng vậy chứ? Bên cạnh Mậu Hoạch Ma thầm thở ra một hơi dài thuốc lá khói càng khiến người ta thở không thông. Thật là phóng túng!

- Không biết cái mỹ nhân kia số mấy vậy nhỉ? Ừm—xem đã nào...

Tự động dàn đều ra thông thoáng ánh mắt có thể nhìn rõ số ở trên ngực nóng bỏng như lúc nào cũng có thể tràn ra ngoài rãnh ngực sâu hút ánh nhìn đổ lửa. Hàn Ý Nhi nhìn về phía Lâm Nhược Dụ tươi cười, chính hai cô cũng hồi hộp, cô gái nào lại xấu số vậy? Không thể nào đơn giản mà hai tên này huynh đệ tốt thủ túc với nhau, mà chính là quái gở thói quen muốn cùng nhau một nữ hai nam lên giường tiếp thu ấm giường.

Phàm Yến cùng Lỗi Tuy Đồng không lâu trước cũng đã rời đi, cớ gì Lục Nan Hy còn ở lại? Cô chính là không thể bỏ qua màn kịch này. Cô còn muốn biết đến cuối cùng rốt cuộc thì cái hồng bao chương trình là thế nào mới đúng như cô suy nghĩ?

- Ừm...để lão tử xem...0...8 - hảo hảo.

Còn khoa trương hơn thông báo trúng thưởng giải hoa hậu. Có bàn khu khác không nhịn được hét một tiếng thúc giục, có tên cao hứng không nhịn được vỗ ghế huýt sáo, tiếng nhạc dừng hẳn, không khí thoáng đã nóng hơn trước rất rất nhiều.

Cô gái kia đã uống thuốc vào cho nên liền nóng nảy người tiến ra ngoài, một đường mạnh bạo cởi áo choàng bên ngoài một bộ bikini bốc lửa như nổi lên, bước đến cột dài ở phía trước sân khấu, bám vào nhảy một điệu như thầm chào hỏi với vị khách vừa chọn trúng cô uyển chuyển như tiểu mặc xà. Tóc cũng thay ra khỏi dây buộc tóc, quyến rũ loan rũ xuống ngực thập phần mỹ lệ, đây là cô gái nhút nhát ban nãy vừa nhìn thấy sao?

- BAO NHIÊU?

Cái nữ nhân kia điên sao, còn không tự ra giá, đẩy ánh mắt mê man ý tứ quyền chủ động giá cả về phía Ngô Kỳ Phong. Chỉ thấy Ngô Kỳ Phong cùng Mậu Hoạch Ma đạp gót tiện tay nắm lấy cánh tay nữ nhân kia kéo về phía phòng riêng tổng thống bên trên, như rằng quen thuộc không cần người dẫn trước, ngang qua Mân Thì Cao nhét vào tay anh ta chi phiếu bồi. Ai nhìn cũng thầm nói nhau, thì ra là khách quen, nhưng ngày nào cũng đến Tam Sương sao không gặp hai cái cực phẩm này? Nhưng chốc sau mới phát hiện, hai anh ta cùng đỡ cô ta đi, không phải là muốn threesome? Ánh mắt dần càng tối.

Bỗng có tin nhắn gửi đến, may mắn Lục Nan Hy tay nghịch điện thoại lơ đễnh thấy đèn chớp chớp mới phát hiện bằng không bỏ trong túi, nhạc lớn cô căn bản sẽ bỏ qua.

*Ting* ——


Smith: Hy Hy, cậu ăn tối chưa? Cùng đến Tiếu Mững thì sao? Nghe cậu nói nhiều nhưng hôm nay mới có thời gian tìm kiếm.

Lục Nan Hy: Tớ mới vừa dùng cơm xong, hay hẹn mai?

Smith: Cũng được, đã định hẹn cậu.

Lục Nan Hy nhanh chóng bỏ lại điện thoại trong túi, Hàn Ý Nhi đã bỏ đi thanh toán, ý là muốn trở về rồi. Lâm Nhược Dụ say không còn biết trời đất nhưng rượu vẫn không ngừng đổ vào bụng còn nhịn không được nôn ở bên cạnh, mùi tanh xộc đến khiến Lục Nan Hy cũng muốn choáng váng theo, Lâm Nhược Dụ đương nhiên cô không thanh toán thì lo lắng bạn hữu đi.

Mộ Phi vừa nhìn thấy ra cửa, rất nhanh thu di động vào túi, nhìn qua Lục Nan Hy tay dìu Lâm Nhược Dụ cũng muốn lảo đảo nhưng cô đã kịp cản lại, anh ta nam nhân sao có thể tuỳ tiện bế Lâm Nhược Dụ được, say lại không thể tự chủ, không biết còn chạm cái gì, ánh mắt đặt ở đâu mới phải cho nên chỉ còn cách theo sau đi bộ dọc đến nơi đổ xe.

- Cô Lục Nan Hy đúng không?

Lâm Nhược Dụ tự dưng muốn nôn, Lục Nan Hy mau chóng cầm hai vai cô ta hướng lưng đối cô. Nhưng nửa ngày cô ta chẳng phản ứng gì cho nên cô mới yên tâm tiếp tục đi. Cái mùi rượu từ Lâm Nhược Dụ xộc lên đầu mũi cũng khả năng khiến cô say, không biết cô ấy đã uống bao nhiêu rượu nữa, trên bàn ban nãy chất đầy chai rượu. Lời Lâm Nhược Dụ cô cũng không đáp, đáp thì cô ấy cũng đâu ý thức được, chỉ là say mà lảm nhảm thôi.

- Đúng vậy, đừng đáp lời tôi, tôi sẽ sinh tức khí đối cô.

- Tôi căm ghét cô, mau cút đi, tôi căn bản không cần...

Lâm Nhược Dụ bỗng dưng như yêu tinh hung dữ, mạnh mẽ đẩy Lục Nan Hy ra khỏi mình, trước mắt mơ hồ không rõ chỉ còn lưu tức giận. Nhưng không khỏi ngăn mình lảo đảo, thần trí quay cuồng ngã xuống đất mềm nhũn ra không có cách khác Mộ Phi chính là trực tiếp đỡ, cô cũng không nói gì được. Lâm Nhược Dụ căm ghét cô ư? Lời này cô không biết thế nào nhưng lời nói khi say tuyệt không thể nói là nói dối, nhưng là vì sao? Chuyện này chỉ có Tích Lãng cùng Lâm Nhược Dụ mới rõ thôi...

- Tại sao ai cũng muốn có tôi, tôi muốn hôn ai làm loạn ai cũng đều không có do dự đồng ý... nhưng người tôi muốn lại không màng đến tôi, còn buông lời cay đắng, tại sao, tại sao vậy...hả?? Tôi không có thua cô, tôi mỹ hơn...tôi vẫn là mỹ hơn...tại sao...???

Lục Nan Hy cố gắng đưa tai kề sát môi Lâm Nhược Dụ lẩm bẩm mà nghe, mày liễu xinh đẹp nhíu chặt, rốt cuộc là đang nhắc đến cái gì.

Lâm Nhược Dụ từ hét lớn đến thành nỉ non, nghe đến khiến ai cũng đau lòng, thì ra cô ấy thất tình, kiệt sức mà nhắm nghiền mắt thiếp đi trên tay Mộ Phi. Thì ra, cái hoa hồng thoáng ân cuồng dã đầy sức sống đó - rốt cuộc, cũng bởi vì một người mới nguyện nở rộ, thật là nực cười làm sao...

- Còn Hoạch Ma cùng Kỳ Phong thì làm sao?

Hàn Ý Nhi ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Lâm Nhược Dụ, chợt nghe tiếng Lục Nan Hy hỏi lại, lúc này mới định thần một chút mà lắc đầu, bên môi ý cười nhìn cô hai gò má xấu hổ ửng hồng, thì ra trên đời này vẫn còn nữ nhân như Lục Nan Hy.

- Không cần lo hai tên đó đâu, chơi xong tự trở về.

Lục Nan Hy nhìn trời đã tối, không biết Tích Lãng đã trở về Cẩm Viên mà không thấy cô sẽ lo lắng không?


Trên đường trở về, Lục Nan Hy mắt chăm chăm ở Tích Lãng, ban nãy cô nhấm rượu không nhiều nhưng trước mắt không nhịn được có chút hình ảnh lay động. Rượu tác hương quá mạnh.

Rốt cuộc cũng đã đến nơi, Lục Nan Hy đưa túi đồ vào tay hầu nhân, tay vừa định đỡ lấy Lâm Nhược Dụ xuống thì cô ấy dường như đã có chút thanh tỉnh, đẩy tay Lục Nan Hy khỏi, cô nghi ngờ có thực sự tỉnh chưa vậy? Uống say không biết trời trăng vậy mà một chốc xe về như vậy đã tỉnh sao?

- Cô còn say, tôi chỉ có ý giúp cô...

Lục Nan Hy vẫn là không thể để trong lòng lời người say được. Đưa tay một lần nữa thăm dò Lâm Nhược Dụ ánh mắt chăm chăm ở cô không rời, hoàn toàn là tia ghét lạnh đến run rẩy, chỉ có thể là nhìn tình địch hoặc là kẻ thù không đội trời chung.

- Cô rộng lượng đến vậy, chả trách...haizzz tôi không vừa mắt bạch liên hoa, mau tránh khỏi đi.

Lâm Nhược Dụ nói một lời không đầu không đuôi như vậy, lại còn thở dài cười gượng gạo một tiếng dài, Lục Nan Hy cũng không muốn để ý nữa nhưng trong lòng xuất hiện khá nhiều suy nghĩ cùng ý vị, lời nào cũng vậy thôi, có châm biếm hay chửi mắng, mười lời cũng như một, chính là không muốn cần giúp đỡ, tay Lâm Nhược Dụ đã đặt vào lòng bàn tay cô thuận ý vào trong. Mộ Phi nhìn lướt qua một lượt, nhìn như vậy không phải đi không nổi, Lục Nan Hy còn đợi đỡ lấy làm cái gì.

Vào đến thượng sảnh chỉ còn cách dìu Lâm Nhược Dụ trao lại cho hầu nhân, Lục Nan Hy cũng đã quá mệt mỏi, nhìn bên ngoài Tích Lãng còn chưa về nhà, bình thường Mộ Phi đều đưa đón hắn có phải là đợi anh ta đón không? Lục Nan Hy khẩn trương nhíu mày.

- Mộ Phi, anh đến xem Tích Lãng đi, tôi đã về nhà rồi, không sao nữa.

Mộ Phi đưa tay đút vào quần mím môi.

- Chủ nhân tự mình lái xe riêng.

Lục Nan Hy buông thõng hai tay, thở ra một hơi "phù", gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng không còn gì để nói nữa mà không nhanh không chậm tiến về phòng tắm rửa. Vẫn là nên ngâm mình trong bồn hảo hảo một chút. Nhớ lại Lâm Nhược Dụ một lượt, trong lòng vẫn là khó chịu. Có phải cái việc quan tâm đến vết thương Tích Lãng cũng liên quan đến việc Lâm Nhược Dụ ghét cô? Sao mà phiền phức quá...không thể nghĩ ra được.

- Hy Hy.

Còn không biết đại khái cũng là 30ph trôi qua, giọng điệu Tích Lãng cắt ngang suy nghĩ của Lục Nan Hy. Cô từ tay ôm mặt đau khổ bản thân dần đưa xuống, đánh mắt một cái theo phản xạ cuống quýt chạy đến cửa khoá trái lại, chính là động tác ghìm nhỏ âm đến mức bên ngoài khó mà nghe ra được, tốt nhất Tích Lãng không nên biết cô dùng rượu, đưa tay thử ngửi mùi hương khoan miệng xem xét, mau chóng đánh răng thần tốc, chỉ còn có vận đồ vào.

- Đợi em một chút.

Với tay khăn sẵn trên giá nhưng mà Lục Nan Hy cô sao lại hậu đậu đến mức không mang theo quần áo, đưa tay quệt môi ướt. Do dự đưa tai sát vào cửa ngóng bên ngoài, Tích Lãng vẫn ở trong phòng chứ?

- Lãng, anh bên ngoài sao? Tích Lãng...


Khoảng một lúc sau Tích Lãng mới trả lời Lục Nan Hy. Mặc kệ hắn bên ngoài làm cái gì đương nhiên cô vẫn muốn mặc đồ vào trước.

- Anh bận tay sao? Có thể lấy giúp em đồ thay đi.

- Mở cửa.

Có thể là đưa đồ đi, Lục Nan Hy vẫn là mở chốt khoá, ngay lập tức một lực đạo nhanh đẩy đến không cho cô thời gian phản ứng, cả cơ thể một bóng đen tuấn mỹ ôm chặt lấy.

- Mặc "tôi" là được rồi.

"Lãng..." Lục Nan Hy giọng điệu lí nhí bên tai Tích Lãng ôm chặt cô càng khiến hắn thở dốc, cô không biết cô xấu hổ giọng điệu biến hoá quyến rũ thế nào đâu. Chẳng những thế trên người cô mới vừa tắm xong chính là mùi hương hoa oải hương thơm tho. Tóc búi cao, một vài sợi tóc mai rũ xuống vô cùng khuynh thành, hắn nhớ không lầm hôm nay cô vừa khỏi "bà dì" thì phải?

Tay Tích Lãng ở mông Lục Nan Hy xoa nắn khiến cô gương mặt đỏ ửng, méo mó mà như điện giật tê cứng cả người, rũ mặt vào ngực hắn mà thầm cười muốn đến man tai.

- Ban nãy anh gọi em, có chuyện gì sao? Mà...anh có quên chuyện gì không vậy? Em dù sao cũng bình phục rồi.

Lục Nan Hy rất nhanh định thần, hắn không phải hỏi chuyện tuỳ tiện vào bar club là hảo rồi, đưa tay vuốt ve ở cằm nhọn tuấn mỹ Tích Lãng mà phóng ánh mắt bén sắc đến, hắn dám bảo không nhớ đi! Nhất định cái gì cũng có quên nhưng việc cùng cô đăng ký kết hôn lại hắn không thể quên được đâu nga.

- Vết thương trên trán còn đau?

Tích Lãng tay không rời mông Lục Nan Hy khối mềm trong tay, càng ôm chặt cô, ở gò má cô giáng xuống một nụ hôn, lưỡi thầm phát hoạ đường môi anh đào ưu diễm, dần tiến nhanh vào khoan miệng, lưỡi anh như con rắn mà hành sự trong khoan miệng nhỏ cô từng ngóc ngách đều mút sạch, cô thiếu không khí mặt ngày càng đỏ, càng không có hơi để đáp lời, một lần nữa tựa vào tường lạnh mãnh mẽ cầm ở cằm cô đối hắn gần hơn. Lúc này, hắn tuấn dật như một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ không góc chết, càng khiến tim cô đập mạnh, không phải bản thân nhìn nhiều rồi sao? Khoa học có thể chứng minh được rồi, nhìn nhiều có thể thành nghiện. Sau này không biết, trải qua thêm mấy chục năm cải cách tiến bộ, liệu sẽ có vaccin về vấn đề này sao? Haha....

Aiz, vẫn là bỏ qua đi.

Nhưng rất nhanh thần trí đã trở lại, hắn vì sao không muốn trả lời a? Dám làm cô quên đi sao? Đừng có mơ.

- Lãng, anh khiến em tức giận.

- Được, hôn em xoa giận.

Còn giả ngơ, cái gì mà hôn xoa giận? Xoa giận không cần hôn cũng có thể, Lục Nan Hy đã quên rằng cô chưa mặc đồ đầy đủ, cứ như vậy ôm lấy cổ Tích Lãng, không cho hắn ánh mắt lung tung, chỉ nhìn vào cô, hắn bắt buộc phải thấp xuống một chút, nhìn hắn khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại thực là mỹ cảnh, phải gọi là đặc quyền, đúng đối cô là đặc quyền ơn trên chiếu vào cô nga ~

- Em sẽ tức giận thật sự. Em đã khoẻ rồi. - Ánh mắt tràn đầy khẩn trương cùng nghiêm túc.

- Bình phục? Hôm trước nợ tôi "cái kia", hiện tại muốn thanh toán lại?

Lục Nan Hy nhớ lại cảnh ở Tích gia hắn hôn cô nồng nhiệt, sắp không chịu nổi dục vọng làm hắn điên cuồng nhưng cô lại đang bị "bà dì" ghé thăm. Nhưng cô không xấu hổ nữa, hai gò má đỏ ửng không phải ý đó, mà là cô rất rất tức giận. Hắn không ngờ lại có bộ mặt lưu manh như vậy, định trồng măng rồi quẳng đi sao? Cô còn muốn ăn măng.


- TÍCH LÃNG, em gần tức giận rồi đó.

- Vậy tôi...

Chần chừ, lại suy nghĩ cách trêu cô nữa sao?

- TÍCH LÃNG... Vương bát đản nhà anh.

Thực sự là quá mức chịu đựng, thanh mi mục tú dung mạo không còn kiên nhẫn hoàn toàn là tức khí, trong bụng tràn đầy tức giận một cỗ như núi lửa chực chờ phun trào nhưng hiện tại...đã phun trào rồi. Lục Nan Hy hung hăng mạnh tay đẩy mạnh Tích Lãng, không cho hắn kịp phản ứng, cô đã chạy vào phòng thay đồ mà kéo cửa lại, trút giận lên cánh cửa đáng thương kêu một cái "rầm" chấn động như tiếng than đau đớn vậy ~

Tích Lãng thầm nuốt một ngụm nước bọt, chớp chớp mắt chim ưng, đưa các ngón tay thon dài xinh đẹp vào túi quần lấy ra một hộp nhẫn nhung đen tràn đầy giá trị, thu hút ánh mắt người ta đê mê thầm suy tưởng không rời được. Vốn là muốn nói "Vậy tôi...một lần nữa cưới em vào cửa được không?" Nhưng tiếc là lại không thể nói, có phải còn chưa đến lúc? Hắn đành nhét lại vào túi quần, chắc là đợi cái bọn Hàn Ý Nhi trở về trước, đến trung thu, chuẩn bị tốt một chút trước mặt toàn gia đình cầu hôn cô, bồi thường mọi uỷ khuất, tuần trăng mật một lần nữa lặp lại sẽ là ở Nhật Bản thuận theo cô ý thích.

- Đừng giận.

Lục Nan Hy trên người là áo sơmi của Tích Lãng, hắn khẽ cười tủm tỉm phía sau, vừa định choàng tay ôm lấy cô đứng một góc ánh mắt cũng không cho hắn thì cô lại lên tiếng.

- Thuận tiện mặc lấy và...sẽ tiếp tục giận. Anh làm sao?

Từng lời nói lạnh buốt như vô cùng hung hăng

thoát khỏi kẽ răng ghìm sâu vào Tích Lãng da thịt dày quá dày.

- Bánh em làm cho tôi, sao hết rồi?

Tích Lãng rũ mắt, hàng lông mi dài che khuất đôi đồng tử hổ phách tuyệt đẹp, mâu quang nhẹ nhíu lại, đối với cảnh này Lục Nan Hy lại muốn thở không thông nhưng cô tuyệt đối không được nhượng bộ, nhất quyết không được.

Lục Nan Hy dẩu môi anh đào không thèm trả lời, nghiêng mặt "hứ" một tiếng tức giận không đổi, mắt phượng rũ xuống, càng nhìn càng đáng yêu, hắn ý cười càng đậm, cô chú ý thấy hắn chắc chắn đem cô như đang xem trò đùa cho nên...kết quả là càng giận.

Cứ duy trì như vậy, không gian xung quanh vô cùng yên lặng, đến kì quái, cũng có chút mỏi, tay khoác ở ngực thầm chặt hơn, hé một nửa mắt không dời mặt nhưng nửa mắt đặt ở Tích Lãng, một đường trầm tư nhìn xuống nền nhà, trong ánh mắt bối rối vô cùng rõ ràng, hắn làm sao mới khiến cô hết giận đây? Chuyện cầu hôn đã không được thì nhất định phải đợi, hắn đúng là trong lòng đã suy tính rất kỹ càng, cô môi thoáng chốc không nhịn được có chút giật giật, nín đến phổi cũng muốn bể nhưng nhất quyết lần này không nói rõ liền không thể nhượng bộ.

- Tôi đói quá.

Lục Nan Hy bĩu môi, hắn tốn tâm tư ôm lấy bụng, thật sự là đói thật nha nhưng cô cái gì cũng không nhìn. Che dấu bản thân cũng đang chột dạ.

- Đói cũng không chết được.

Lại là lời này khiến Tích Lãng đau đầu, cảm thấy đả kích vô cùng lớn, cảm giác cô đơn ập đến khiến hắn trong lòng nặng nề, cô giận đến không còn muốn quan tâm đến hắn nữa. Hắn mím môi, không biết nên làm gì, nên che dấu bản thân bất sở mà quay lưng rời đi bởi hắn có làm gì thì cô cũng không chịu hạ giận. Lục Nan Hy nhìn hắn bóng lưng dần khuất khỏi cửa đóng chặt, cô thở dốc càng tức giận hơn, thiếu điều chỉ còn thiếu lửa trên đầu bốc lên. Hắn dám lại giận ngược cô nữa sao?

Chốc có chút suy tư ngẫm lại, Tích Lãng có quá nhiều chuyện phải lo lắng, những ngày trước nghĩ việc chắc chắn có rất nhiều việc cần tay hắn động đến, nhưng chuyện của cô cũng không phải nhỏ mà có thể tự ý quên, vốn muốn hiểu cho hắn nhưng trong lòng hoàn toàn đánh ngược lại ý tứ bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận