Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em


Về đến biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ đã là 12 giờ, Đường Hoan đã ngủ say ở hàng ghế sau, cho đến khi chiếc xe dừng lại cô vẫn chưa tỉnh.
Sau khi tháo dây an toàn, anh quay ra nhìn vào khuôn mặt tinh tế của Đường Hoan và vén những sợi tóc rối trước trán ra sau tai cô.
Những đường nét tinh tế trên khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn lộ ra trước mặt người đàn ông, trông cô có chút dễ gần và bớt lạnh lùng hơn bình thường khi đang ngủ say.
Anh đưa tay chạm vào đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô, khi bàn tay anh sắp chạm lên trên, Đường Hoan khẽ nhíu mày và chợt tỉnh lại.
Đoạn Kim Thần nhanh chóng thu tay về và ngồi vững vàng trên ghế.
“Đến rồi sao?” Giọng nói của Đường Hoan có chút khàn sau khi ngủ dậy, cô quay đầu nhìn tòa nhà quen thuộc bên cạnh, sau đó mở cửa xe và ngơ ngác hỏi.
“Ừm.” Anh thản nhiên đáp lại một tiếng và mở cửa bước xuống xe trước.
Đường Hoan cũng xuống xe và đi phía sau anh.
Cô đột nhiên nghĩ đến Lương Phỉ Phỉ và khẽ hỏi anh: “Lương Phỉ Phỉ còn ở trong khách sạn không?”
“Ừm, có lẽ thuốc sắp hết tác dụng rồi.” Đoạn Kim Thần nhẹ nhàng đáp lại, sau đó liền đi vào phòng sách, còn Đường Hoan thì trở về phòng và tắm rửa đi ngủ.
Hiện tại cô không cần làm gì cả, cô chỉ cần yên tĩnh chờ ngày cưới của Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong đến mà thôi.
Ngày hôm sau, bởi vì Đoạn Kim Thần cần phải ra nước ngoài công tác, khi anh về vừa hay là lễ thành hôn của Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong.
Sau một đêm ngủ ngon giấc, ngày hôm sau khi đi làm, tinh thần của Đường Hoan tốt hơn trước rất nhiều, bây giờ mọi người đều rất ngưỡng mộ cô, không chỉ vì cô xinh đẹp mà còn vì tài năng của cô nữa.

Cho dù vẫn còn một vài người nghi ngờ về năng lực của cô, nhưng dưới sự sắp xếp lại của cô, hầu hết các nhân viên vẫn rất tôn trọng cô.
Dù sao cô cũng mới chỉ đi làm được vài tháng ngắn ngủi mà đã giành được mấy đơn hàng lớn cho công ty, không cần nói đến những chuyện khác, gần đây cô đã giành được khu đất vườn bách thú mà Tập Đoàn Lương Thị luôn muốn có được, nếu đổi lại là người khác chưa chắc đã giành được.
“Giám đốc Đường, Cô Lương tìm cô.”
Trong lúc Đường Hoan đang vùi đầu vào làm việc, thư ký gõ cửa phòng làm việc và nói với giọng cung kính.
Lương Phỉ Phỉ? Trong mắt cô lóe lên một tia sáng, cuối cùng cô ta vẫn tìm đến cửa: “Cho cô ta vào.”
Cô đặt chiếc bút chì trong tay xuống, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ đang kiêu ngạo đi vào.
Sau bữa tiệc hôm đó, Lương Phỉ Phỉ không hề xuất hiện ở Tập Đoàn Đoạn Thị, bây giờ đã qua hai ngày, cô ta có thể nhẫn nhịn đến hôm nay mới đến đây đúng là không dễ dàng.
“Cô ra ngoài trước đi.” Thấy thư ký vẫn đứng ở cửa Đường Hoan xua tay, ánh mát từ đầu đến cuối vẫn dừng lại trên người Lương Phi Phi.
Ngay khi cánh cửa văn phòng đóng lại, nụ cười trên mặt Lương Phi Phi lập tức biến mất và chuyển sang vớ mặt hung dữ: “Đường Hoan, con tiện nhân, có phải tối hôm đó là cô đã cố tình hãm hại đúng không?”
Hôm đó sau khi cô tỉnh lại, cô liền phát hiện có một người đàn ông lạ nằm bên cạnh mình, còn cô không một mảnh vải che thân, những vết bầm tím trên cơ thể đã cho thấy những gì đã xảy ra giữa cô và người đàn ông lạ đó
Lúc đó cô đã có dã tâm muốn giết người, rõ ràng cô muốn hãm hại Đường Hoan, nhưng cuối cùng lại phát hiện ra mình phát sinh quan hệ với người đàn ông đó
Nếu như để Đoạn Lâm Phong biết chuyện này, không biết anh sẽ nghĩ như thế nào.
Nhìn Lương Phi Phi đang lửa giận ngập trời, Đường Hoan dựa người vào ghế và thản nhiên nói: “Không biết Cô Lương nói đến buổi tối hôm nào? Tôi đã cố ý hãm hại cô gì vậy?”
Ánh mắt Đường Hoan mang theo vài tia mỉa mai, Lương Phỉ Phỉ tức đến nỗi cả người đều run lên, cô bước đến trước bàn làm việc và đập bàn: “Cô đừng giả bộ với tôi, tối hôm đó có phải cô đã bỏ thuốc vào trà của tôi đúng không? Tôi không ngờ cô lại độc ác như vậy! “Tôi độc ác?” Đường Hoan đứng dậy và nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu như không phải cô nổi lòng ác thì tôi có đối phó với cô không? Nếu như tối hôm đó đổi lại là tôi, cô cho rằng bây giờ tôi vẫn còn có thể đứng ở đây sao? Có hận không thể khiến tôi thân bại danh liệt, khiến cho tất cả mọi người đều biết tôi là người như thế nào.

Quả thực, nếu như tối hôm đó Đường Hoan không đề phòng mà trúng kế của Lương Phỉ Phỉ thì hôm nay chắc chắn cô không thể đứng ở đây, mà thứ chào đón cô sẽ là một cuộc sống đau khổ bị thương, cô sẽ bị Đoạn Kim Thần đuổi ra khỏi nhà, người đời sẽ chửi vào mặt cô.
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Lương Phỉ Phỉ lập tức tối sầm lại: “Cô có bằng chứng gì mà nói là tôi làm, rõ ràng là cô muốn hãm hại tôi, bây giờ lại tỏ ra thanh cao như vậy.

Đường Hoan, tôi thừa biết cô là người như thế nào!”
Dựa vào đâu mà lần nào con tiện nhân này cũng trốn thoát, bây giờ cô còn phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, cô thực sự hận không thể rút gân bẻ xương Đường Hoan ra.
Sự ác độc trong mắt Lương Phỉ Phỉ không hề được che giấu, Đường Hoan không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào cô ta và khẽ cười khẩy: “Nếu như cô đã biết rõ tôi là người như thế nào, vậy mà còn muốn nhảy vào họng súng, đúng là ngu xuẩn, tôi đã từng nói với cô, tôi nhất định sẽ không để cô được sống tốt, cô kính tôi một thì tôi kính cô mười, nhưng cô lại cứ phải chọc giận tôi.”
Cô chính là người như vậy, đối tốt với cô cô sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng nếu muốn hãm hại cô, cô sẽ trả lại gấp nghìn lần.
Nếu như Lương Phỉ Phỉ còn cảm thấy cô là Đường Hoan yếu duối dễ bắt nạt của trước đây thì quả thực là một sai lầm lớn.
“Lương Phỉ Phỉ, bây giờ tôi đã nắm được chóp của cô, tốt hơn hết là cô nên cầu nguyện tôi sẽ không nói chuyện này ra, nếu không đến lúc đó người phải thân bại danh liệt sẽ là cô.”
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến sắc mặt Lương Phỉ Phỉ tái nhợt, cô ta tức đến nỗi đầu như muốn xì khói.
Vỗn dĩ hôm nay cô muốn đến đây để phủ đầu ra oai với Đường Hoan, nhưng không ngờ lại bị Đường Hoan chèn ép không kịp trở tay.
Nhưng cô không muốn cúi đầu trước mặt Đường Hoan, cô ngẩng cổ lên và nói: “Có giỏi thì cô nói đi, tôi không tin Lâm Phong sẽ tin lời cô nói, anh ấy rất yêu tôi, cô là đang ghen tị vì tôi đã có được tình yêu của anh ấy nên mới cố ý hãm hại tôi.”
“Vậy sao?” Đường Hoan nhếch môi và liếc mắt nhìn cô ta: “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta hãy chờ xem, thật ngại quá, tôi còn rất nhiều việc phải làm, mời cô rời khỏi đây
Đường Hoan không có hứng thú lãng phí nước bọt với cô ta, trên bàn làm việc vẫn còn một đống tài liệu chờ cô xử lý.
Nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của cô, Lương Phỉ Phỉ hung hăng trừng mắt nhìn cô và cao giọng nói: “Cô dám đuổi tôi sao?”
“Tại sao tôi không dám đuổi cô đi?” Đường Hoan đáp lại một cách mỉa mai: “Đây là phòng làm việc của tôi, tôi không chào đón cô, lẽ nào tôi còn phải giữ cô ở lại đây nghe những lời nhảm nhí của cô sao? Nếu như cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ
Càng về cuối, giọng điệu của Đường Hoan càng lạnh lùng, Lương Phỉ Phỉ tức giận đến nỗi không nói nên lời, cô ta giơ tay chỉ vào Đường Hoan một lúc, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Sau khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Đường Hoan mới ngẩng đầu lên, trên mặt cô nở một nụ cười khó hiểu.
Lương Phỉ Phỉ, tôi muốn xem xem liệu cô còn có thể tin như bây giờ sau khi mọi chuyện được phơi bày hay không.
Cuối cùng ngày cưới của Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong cũng đến, 9h30p sáng, những chiếc xe sang trọng lần lượt đỗ ở bãi đậu xe của khách sạn, tất cả những người đến đây đều là những danh gia vọng tộc có thân phận cao quý.
Khách khứa ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn đều là những nhân vật có máu mặt.

Đoạn Kim Thần và Đan Chi Linh lúc này đang đứng ở cửa khách sạn chào hỏi những vị khách đến dự tiệc.
“Ông Đoạn, chúc mừng chúc mừng “Ông Đoạn, ông thật là có phúc, có một đứa con dâu ưu tú như vậy.”
Thực ra mọi người đều biết rất rõ đây là cuộc hôn nhân thứ hai của Đoạn Lâm Phong, nhưng nhà họ Đoạn cũng là một gia tộc danh giả, hơn nữa Lương Thị cũng là một trong những công ty lớn hàng đầu, đối với họ mà nói có thể đến dự bữa tiệc này và gắn bó một chút quan hệ là lợi bất cập hại.
Dù sao tham dự những bữa tiệc như thế này cũng có thể tăng cường giao tiếp giữa các khách hàng.

Khách khứa lần lượt đi vào đại sảnh, nam thanh nữ tú ăn mặc lộng lẫy, họ cầm ly rượu và ngồi một chỗ trò chuyện nói cười và chỉ chờ nhân vật chính xuất hiện.

Ca khúc đám cưới vang lên trong sảnh tiệc, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa.

Ánh đèn chiếu về phía cửa.

Lương Phỉ Phỉ mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, một tay cầm bó hoa tươi, tay kia khoác vào tay bố chậm rãi đi về phía đại sảnh, đèn chùm pha lê trên trần nhà phát ra những ánh sáng lấp lánh chiếu xuống chiếc vương miệng kim cương trên đầu cô, khiến cho các đường nét trên gương mặt cô càng trở nên tinh tế hơn.

Trên mặt cô nở một nụ cười ngượng ngừng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông đứng cách đó không xa.

Lúc này Đoạn Lâm Phong mặc một bộ vest thủ công màu đen, trên cổ áo sơ mi cài một chiếc nơ màu đen, anh vốn đẹp trai nay lại càng trở nên tuấn tú hơn bao giờ hết.

Trái tim Lương Phỉ Phỉ không khỏi đập thình thịch, giống như đến hôm nay cô mới nhận ra Đoạn Lâm Phong cũng đẹp trai như vậy.

Rất nhanh thôi là cô có thể gả cho người đàn ông này rồi.

Mặc dù trước đây cô luôn muốn kết hôn với Đoạn Kim Thần, luôn nghĩ rằng chỉ có anh mới xứng với cô, nhưng hôm nay cô cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn thuộc về Đoạn Lâm Phong.

Đường Hoan ngồi dưới khán đài nhìn hai người ngày càng lại gần nhau, nụ cười đắc ý trên mặt cô ngày càng đậm hơn, còn Đoạn Kim Thần ngồi bên cạnh cô với vẻ mặt không cảm xúc, giống như mọi thứ đều không ảnh hưởng đến anh vậy.

Lương Phỉ Phỉ đi đến trước mặt Đoạn Lâm Phong dưới sự dìu dắt của bố, cô ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Sau khi bố cô đặt tay cô vào tay của Đoạn Lâm Phong liền quay người đi xuống sân khấu.
Hai người đồng thời quay mặt về phía vị linh mục, sau khi linh mục cầu nguyện xong liền vào chủ đề chính: “Cô Lương, cô có bằng lòng kết hôn anh Đoạn Lâm Phong hay không? Cho dù là nghèo khó, giàu có hay bệnh tật đều sẵn lòng ở bên cạnh anh ấy “Tôi bằng lòng.” Lương Phi Phi ngượng ngùng đáp lại Linh mục gật đầu, sau đó ánh mát chuyển sang Đoạn Làm Phong: “Anh Đoạn, anh có bằng lòng cưới cô Lương Phi Phi làm vợ hay không, cho dù là nghèo khó, giàu có.
Khi sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung trên người Lương Phi Phi và Đoạn Lâm Phong, có một bóng người lén lút bước ra hậu trường và lặng lẽ thay đổi usb.
Vốn dĩ màn hình lớn đang chiếu ảnh tình cảm của Đoạn Lâm Phong và Lương Phi Phi, nhưng cảnh tượng đột nhiên thay đổi, một âm thanh mờ ám vang lên.
Những khách khứa ngồi dưới khán đài nhìn thấy nội dung trên màn hình đều trợn mắt há mồm, trên màn hình đang trình chiều một video nhạy cảm.
Nữ chính trên màn hình chính là cô dâu của ngày hôm nay, nhưng nam chính lại không phải chú rể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui