Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em


Đường Hoan có chút sững sờ, không ngờ rằng Giang Chi Thịnh quả nhiên lại dùng những lời này để nói với cô, vùng mình ra khỏi cánh tay của anh, cô đứng dậy rồi nói:
“Đại Thịnh, thứ anh muốn, em không thể cho anh được.” Cô bây giờ thật sự không còn tâm trạng để nghĩ về những chuyện khác nữa rồi, chỉ cần nghĩ tới việc Đoạn Kim Thần vô tâm rời đi ở trước mặt cô, trái tim cô như quặn thắt.
Giang Chi Thịnh sau khi kích động dường như đã bình tĩnh trở lại, anh đứng thẳng người lên, từ từ nói:
“Hoan Hoan, chúng ta đừng nhắc tới những chuyện này nữa, em đi tắm trước đi, tối nay nghỉ ngơi cho thật tốt, không cần phải suy nghĩ tới bất kì chuyện gì cả.”
Gật đầu, Đường Hoan đi lên tầng.

Nhìn theo bóng lưng của cô khuất dần sau góc cầu thang, Giang Chi Thịnh u sầu đi tới tủ rượu, mở nắp một chai rượu vang rồi bắt đầu uống.

Sau khi tắm xong đã là mười một giờ rưỡi, Đường Hoan lau tóc, đi tới phía bên cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm nay, nỗi đau như hiện rõ trong ánh mắt của cô.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của ai đó ở dưới tầng, Đường Hoan mở cửa phòng đi ra, phát hiện đèn phòng khách vẫn sáng.

Khi cô vừa đi xuống thì đúng lúc Giang Chi Thịnh ngắt điện thoại, một chai rượu vang đã uống tới một nửa được đặt sẵn ở trên bàn.

Đi tới bên cạnh anh, tự mình lấy ra một ly rượu rồi rót rượu đổ vào trong, sau đó đưa lên miệng nhấp lấy một ngụm.
“Đại Thịnh, sao lại uống rượu một mình mà không gọi em vậy?”
Lúc này đây, cô cũng cần rượu để giải tỏa tâm trạng, bằng không tối nay cô thật sự sẽ không thể chợp nổi mắt.

Trong đầu cô bây giờ ngập tràn hình ảnh Đoạn Kim Thần bế Mộ Vũ Nghiên rời khỏi bữa tiệc, cảnh tưởng đó như in sâu trong tâm trí của cô, lặp đi lặp lại khiến cô dường như muốn phát điên lên.
Giang Chi Thịnh sau khi uống hết ly rượu trong tay, lại tiếp tục rót thêm một ly rượu mới, cạn ly với cô rồi nói:
“Vì người trong lòng chúng ta cạn một ly.”
Cả hai đều yêu lấy một người mà người đó lại không yêu họ, họ hiểu rõ nỗi đau này hơn bất cứ ai.

Tiếng chạm ly vang lên trong không trung, Đường Hoan ngửa cổ uống cạn ly rượu, sau đó lại rót thêm một ly mới.
“Đại Thịnh, tối nay chúng ta không say không về, mặc kệ Đoạn Kim Thần là ai, Mộ Vũ Nghiên là ai, em đều không quan tâm, hai người họ muốn làm gì làm.”
Có lẽ do cảm xúc trong lòng đã bị đè nén quá lâu rồi, Đường Hoan uống hết ly này tới ly khác, nhưng dường như vẫn chẳng thể xua tan được nỗi buồn của mình.

Từ trước tới nay tửu lượng của cô vẫn khá tốt, sau khi uống liên tiếp vài ly, cô mới bắt đầu cảm thấy có chút quay cuồng.

Nồng độ của rượu vang vốn đã cao, sao có thể chịu đựng được khi cô uống như vậy chứ? Thấy sắc mặt của Đường Hoan ửng hồng, Giang Chi Thịnh nheo mắt ngắm nhìn gương mặt cô, vẻ thâm tình ẩn sâu trong đôi mắt.
“Hoan Hoan…..” Anh đột nhiên gọi tên cô.
Đường Hoan ngẩng đầu, bờ môi đỏ mọng khẽ cử động: “Sao vậy?”
Đôi mắt mơ màng của cô như mang theo sức hút kỳ lạ, khiến Giang Chi Thịnh đắm chìm trong đó.

Dưới ánh đèn, làn da của Đường Hoan trắng nõn nà, ngũ quan càng thêm tinh tế, cộng thêm việc cô uống rượu khiến vẻ đẹp của cô càng thêm quyến rũ.

Cánh tay từ từ chạm lên làn da nõn nà của cô, dù sao thì người phụ nữ ở trước mặt đây chính là người mà anh thầm thương suốt bao lâu qua, không thể khống chế được bản thân mà dần dần tiến lại gần cô.

Trong không trung phảng phất hơi rượu, bầu không khí nóng dần lên, Đường Hoan lúc này có chút mất tập trung, đối với sự tiến gần của anh mà nói cô dường như chẳng hề cảm nhận thấy.

Bây giờ tâm trí cô đều đặt lên người Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt ban nãy của anh khi ở bữa tiệc, trong lòng cô không khỏi xót xa.

Tại sao anh có thể làm vậy với cô, nếu đã không yêu cô tại sao vẫn nhất định không chịu ly hôn với cô? Do tác dụng của rượu, cô đột nhiên nhìn thấy Đoạn Kim Thần xuất hiện ở trước mặt, hai mắt cô bỗng mở to, nhìn vào gương mặt đang kề ngay trước mắt, cô đưa tay ôm lấy mặt anh.
“Đoạn Kim Thần, là anh sao, sao anh lại làm vậy với em? Anh đã không thích em rồi, anh có thể trực tiếp nói thẳng với em, tại sao anh lại dày vò em như vậy? Anh có biết trái tim em đau đến mức nào không?”
Nghe thấy cái tên mà cô vừa nhắc tới, Giang Chi Thịnh bỗng sững người lại.
“Hoan Hoan, anh……..”
“Anh không cần nói nữa.” Đầu ngón tay cô đặt lên trên môi anh, làm động tác im lặng, Đường Hoan vẫn lầm tưởng rằng Giang Chi Thịnh là Đoạn Kim Thần, “Em chỉ có một câu muốn hỏi anh, anh rốt cuộc có yêu em không?”
Điều cô muốn biết nhất lúc này chính là trong lòng Đoạn Kim Thần rốt cuộc có vị trí của cô hay không, chỉ cần trong lòng anh có một chút vị trí của cô thôi, cô đã rất vui rồi.
Giang Chi Thịnh không muốn phá hỏng khoảnh khắc này, dẫu biết cô coi anh là Đoạn Kim Thần, nhưng vẫn gật đầu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ giọng tỏ tình:
“Anh yêu em, anh vẫn luôn yêu em, trái tim của anh dành cho em từ trước tới nay vẫn chưa từng thay đổi.”
Câu trả lời của anh khiến Đường Hoan cảm thấy cô như đang lạc mình trong một giấc mơ vậy, không ngờ rằng anh lại trả lời thẳng thừng đến như vậy.
“Thật sao?” Nụ cười rạng rỡ để lộ trên môi, cô một lần nữa mở miệng hỏi: “Anh thật sự yêu em sao?”
“Yêu, Hoan Hoan, cả cuộc đời này anh chỉ yêu một mình em.”
Dứt lời, không cho Đường Hoan cơ hội nói tiếp, bờ môi anh phủ lên môi cô, tham lam hút lấy tất cả những gì trong miệng cô.

Còn Đường Hoan vốn vẫn đang mộng tưởng, nhưng khi ngửi thấy mùi hương không thuộc về Đoạn Kim Thần, cô bỗng giật mình tỉnh lại.

Thấy gương mặt của Giang Chi Thịnh gần ngày trước mặt, hai tay cô vội vàng đẩy anh ra khỏi người.
“Buông em ra…..”
Một người đàn ông đã chìm trong dục vọng thì đâu còn có lý trí nào nữa chứ, đối với lời cô vừa nói chỉ như gió thoảng qua tai.

Hai cánh tay của anh ôm lấy eo Đường Hoan, dùng lực ép cô nằm xuống ghế, đưa tay kéo khóa sau lưng cô.
“Đại Thịnh, anh bình tĩnh lại đi, Đại Thịnh……”
“Bốp” một tiếng, tiếng tát mạnh vang lên trong không trung, trong nháy mắt Giang Chi Thịnh như bừng tỉnh, nhìn vào gương mặt đầy giận dữ của Đường Hoan, anh áy náy, vội vàng đứng dậy.
“Xin lỗi, anh không cố ý.”
Đường Hoan từ trên ghế đứng dậy, chỉnh lại quần áo rồi lạnh giọng nói:
“Đại Thịnh, em rất biết ơn tất cả những gì anh đã làm cho em, nhưng em hy vọng chuyện này sẽ không có lần sau, cũng không hy vọng mối quan hệ giữa hai chúng ta sẽ vì chuyện này mà thay đổi.”
Nhìn theo bóng lưng khuất dần của cô, Giang Chi Thịnh đau khổ ngồi trên ghế, hai tay anh ôm lấy đầu.

Dẫu biết rõ người trong lòng cô không phải là anh, nhưng anh vẫn không muốn dễ dàng từ bỏ, giây phút vừa rồi anh thậm chí đã nghĩ như vậy, dù biết rằng cô chỉ coi anh là một kẻ thế thân, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng……..

Lắc đầu, xua tan đi mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng đêm nay rọi sáng khắp thành phố, có những người đã chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng cũng có những người chẳng thể chợp mắt.

Đường Hoan nằm trên giường lật qua lật lại, cô đã từng tưởng tượng rằng có một ngày Đoạn Kim Thần thật sự sẽ yêu cô, nhưng bây giờ mọi thứ như đang phủ nhận lại điều đó.
Có lẽ là do lạ giường, suốt đêm qua Đường Hoan đều không thể ngủ yên giấc, sáng sớm ngày hôm sau đã tỉnh giấc.

Cô không biết Đoạn Kim Thần có tìm cô hay không, có quay về biệt thự ở cảng Nguyệt Hồ hay không, có điều bây giờ cô dường như đều đã chẳng còn muốn quan tâm tới những điều này nữa rồi.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Đường Hoan ngước mắt nhìn đồng hồ rồi khẽ cười nói:
“Bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi, em về trước đây.”
Chuyện xảy ra tối qua cả hai người một chữ cũng không nhắc tới, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra tối qua vậy.
“Để anh đưa em về.” Sau khi đặt bát đũa vào bồn rửa tay trong bếp, Giang Chi Thịnh liền cầm lấy chìa khóa xe đi theo cô ra cửa.
Trong lòng Đường Hoan có chút bất an, quay đầu nhìn Giang Chi Thịnh rồi thấp giọng nói:
“Đại Thịnh, tối qua làm phiền anh rồi, em tự gọi xe về cũng được.”
Giang Chi Thịnh chau mày, giọng điệu có phần bối rối.

“Có phải em vẫn đang nghĩ về chuyện tối qua không, nếu như khiến em tức giận em cứ mắng chửi anh, anh đều chấp nhận hết.” Lắc đầu, nếu như anh không nhắc, cô dường như đã quên mất chuyện tối qua rồi.

“Đại Thịnh, tối qua chỉ là do chúng ta đều đã uống nhiều rượu mà thôi, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả, nếu như tối qua em nói có hơi nặng lời làm tổn thương tới anh, vậy thì cho phép em được xin lỗi anh.” “Hoan Hoan, em biết thứ anh để tâm không phải những điều này.” Giang Chi Thịnh đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mặc cho cô vùng vẫy anh càng ôm chặt hơn, giọng nói ấm áp của anh vang trên đỉnh đầu cô, “Anh mãi mãi sẽ không bao giận em, Hoan Hoan đồng ý với anh, sau này dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, em đều nhất định phải nói với anh, không được một mình chịu đựng, chăm sóc tốt cho bản thân, không được vì người đàn ông kia mà làm những chuyện ngốc nghếch, bởi vì anh ta không đáng để em làm điều đó.” Khóe mắt cay cay, Đường Hoan hoảng loạn gật đầu, đẩy anh ra khỏi người cô.

“Đại Thịnh, cảm ơn anh, em đi đây.” Sau khi nói xong, cô vội vàng rời đi, có lẽ là vì cô không biết phải đối mặt thế nào với thâm tình của Giang Chi Thịnh, do vậy chỉ còn cách trốn chạy, trái tim của cô rất nhỏ bé, sau khi đã giữ lấy một người rồi thì hoàn toàn không thể giữ thêm người thứ hai.

Dẫu biết rằng con đường đó không dễ đi, nhưng cô tin rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tốt dần lên, bởi vì cô trước nay chưa từng dễ dàng từ bỏ bất cứ điều gì, dù cho Đoạn Kim Thần không yêu cô, sau này cô vẫn phải tiếp tục cuộc sống của riêng mình.

Cô không thể vì Đoạn Kim Thần mà khiến bản thân mất đi mục đích sống, điều cô cần làm nhất bây giờ chính là tìm cho mình một công việc, sau đó nỗ lực làm việc.

Sau khi xâu chuỗi lại tất cả, dường như đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, do vậy sau khi quay về nhà, cô liền bắt đầu nộp hồ sơ xin việc.

Khoảng một tuần sau, Đường Hoan cuối cùng cũng nhận được thông báo.

Công ty tuyển dụng cô chính là tập đoàn thời trang, đây là nơi quy tụ rất nhiều những nhà thiết kế trong nước, từ nổi tiếng tới nghiệp dư, điều này đối với Đường Hoan mà nói có thể xem như là một cơ hội để luyện tập rất tốt.

Sáng sớm hôm nay, sau khi dùng bữa sáng Đường Hoan liền di chuyển tới tập đoàn thời trang, điều khiến cô không ngờ nhất chính là ngay ngày đầu tiên đi làm quả nhiên đụng phải Lương Phi Phi đã quá lâu không gặp.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô tới đây làm việc, sau khi báo cáo với bộ phận nhân sự liền bị đưa tới bộ phận thiết kế.
“Trưởng phòng, đây là nhà thiết kế mới của công ty chúng ta, Đường Hoan, còn đây chính là trưởng phòng bộ phận thiết kế của chúng ta – trưởng phòng Lương.”
“Trưởng phòng Lương…….” Giây phút Lương Phi Phi ngẩng đầu nhìn lên, lời chưa nói hết của Đường Hoan như nghẹn lại trong cổ họng.
“Được rồi, cô ra ngoài trước đi.” Lương Phi Phi mỉm cười, dường như cũng không ngờ được rằng người tới dự tuyển quả nhiên là Đường Hoan.
“Vâng.”
Người của bộ phận nhân sự sau khi nghe Lương Phi Phi nối như vậy liền gật đầu rời khỏi phòng làm việc, để lại Đường Hoan và Lương Phi Phi ở trong phòng.
“Đường Hoan, đã lâu không gặp, nhìn thấy tôi có phải rất ngạc nhiên hay không?” Lương Phi Phi dựa người lên chiếc ghế làm việc, không nhanh không chậm nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui