Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em


Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Đường Hoan ngẩng đầu lên và thấy Đoạn Kim Thần đang bình tĩnh đi đến, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Trên người anh mặc một bộ vest thủ công, tôn lên dáng người đẹp có thể so sánh với người mẫu của anh, ngũ quan sâu sắc lại càng trông đẹp trai hơn, toàn thân toát ra một loại khí chất lạnh lùng mà quý phái.

Trong một khoảnh khắc Đường Hoan như bị hớp hồn, cho đến khi Đoạn Kim Thần bước đến bên cạnh cô và nâng cằm cô lên, cô mới hoàn hồn.

“Nhìn đủ chưa?”
Nghe giọng điệu trêu chọc của anh, Đường Hoan bất giác đỏ mặt, trong lòng thầm mắng sao lại nhìn anh đến mức mất hồn như vậy, bị bắt tại trận khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ.

“Ai nhìn anh chứ” Đường Hoan quay đầu đi và hắng giọng để che giấu sự bối rối.

Đoạn Kim Thần nhìn cô, hài hước lên tiếng: “Nói như vậy là anh tự mình đa tình sao?”
Khuôn mặt cô thoáng qua một chút không tự nhiên, dường như nghĩ ra điều gì đó, cô đột nhiên tiến lại gần anh, đôi mắt trong veo tràn đầy sự cảm kích: “Đúng rồi, em còn nợ anh một lời cảm ơn”
Nếu như không phải anh giúp cô, cô cũng không thể làm như vậy, trong một thời gian ngắn anh đã có thể giúp cô trả thù cho mẹ.

Khoảng cách gần này, anh có thể ngửi thấy mùi hương độc đáo trên người cô, nhìn vào khuôn mặt đẹp không tỳ vết của cô, trong mắt cô toàn là hình ảnh phản chiếu của anh.

Nhận thức này khiến anh có chút chấn động, anh đưa tay lên xoa chiếc cằm láng mịn của mình, dường như đang suy nghĩ về vấn đề gì đó.

Bị anh nhìn như vậy trong lòng cô có chút sợ hãi, Đường Hoan vội vàng nói: “Làm….

làm gì vậy?”
Anh nhìn cô như kiểu nhìn con mồi vậy, cảm giác này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô không thích nó.

“Nếu như muốn cảm ơn anh, ngày mai đi công tác với anh” Anh nói một uể oải và ngồi xuống giường, chiếc giường bị nhún xuống ngay lập tức, cơ thể của Đường Hoan hơi nghiêng xuống.

“Đi đâu công tác?” Đường Hoan hỏi, anh đi công tác cô đi theo để làm gì?
Anh liếc nhìn cô rồi lạnh lùng nói: “Mỹ”
“Em không đi” Đường Hoan từ chối mà không suy nghĩ gì.

Đùa sao, tiếng anh của cô tệ như vậy, đi Mỹ làm gì? Không phải là tự tìm phiên phức sao? Hơn nữa, cô cũng có ý định đi thăm bà ngoại, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, cô gần như là bỏ quên bà rồi.

Như thể biết được những suy nghĩ trong lòng cô, người đàn ông nhướn mày và thấp giọng nói: “Tại sao không đi? Em lo cho bà ngoại hay là sợ tiếng anh của em không tốt?”
Bị nói trúng tim đen, Đường Hoan bối rối: “Anh đi làm, em đi theo để làm gì?”
Tiếng anh không tốt thì sao? Không biết nói, nhưng vẫn thể có hiểu một chút không được à?
“Em sợ sao” Đoạn Kim Thần nói một cách thản nhiên, trên gương mặt thờ ơ của nha thoáng qua một chút đắc ý.

Bị nói trúng tim đen, cô không vui nói: “Em sợ gì chứ? Đi thì đi, em sợ anh không đồng ý thôi” Đường Hoan nghiến răng nói xong liền nằm xuống giường.

Không phải chỉ là một nước Mỹ sao? Vừa hay, có thể thư giãn một chút.

Dù sao cũng không phải tiêu tiền của cô, đợi đến khi về đi thăm bà cũng được.

“Ngày mai 9h xuất phát, chúng ta sẽ ở Mỹ một tuần, có thời gian anh sẽ đưa em đi dạo khắp nơi” Trên khuôn mặt lãnh đạm của Đoạn Kim Thần thoáng chút ý cười.

“Em biết rồi” Đường Hoan nói, cô ngồi dậy với tư thế một chân tên giường, một chân dưới đất, sau đó liền bị Đoạn Kim Thần ôm lấy.

“Đi đâu vậy?” một giọng nói lười nhác vang lên, anh khế cau mày.

“Chuẩn bị đồ” Đường Hoan chớp mắt và trả lời câu hỏi như một lẽ đương nhiên, không phải nói 9h ngày mai sẽ bay sao, lẽ nào không chuẩn bị đồ sao?
“Chuẩn bị một chút đồ dùng cá nhân là được rồi” Anh đưa tay lên xoa mặt cô, xúc cảm mềm mại và dịu dàng khiến anh không nỡ thu tay lại.

Bị anh sờ như vậy, trái tim Đường Hoan bông xẹt qua một cảm giác kỳ lạ, cô đưa tay ra đẩy anh: “Anh làm gì vậy, hấp ta hấp tấp, mau đi tắm đi”
Dường như, mối quan hệ giữa họ đã tốt hơn trước và những hạt giống nảy mầm trong tim đang lặng lẽ phát triển.

Phớt lờ vẻ ngại ngùng trên mặt cô, anh cúi đầu xuống và đặt một nụ hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đường Hoan sững sờ, nơi bị anh hôn nóng như lửa đốt, đôi mắt trong veo của cô có một chút ngại ngùng.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Đoạn Kim Thần và Đường Hoan ngồi máy bay đi Mỹ.

Khi máy bay hạ cánh đã là 6h tối và sớm đã có người sắp xếp xe đón Đường Hoan và Đoạn Kim Thần.

Đến khách sạn, Đường Hoan lập tức ngồi lên giường, sau một ngày ngồi máy bay cô gần như kiệt sức.

Nhìn Đường Hoan nằm trên giường không chút hình tượng, Đoạn Kim Thần bước đến: “Em muốn ăn gì để anh bảo người mang đến”
Đường Hoan mở mắt ra, vẻ mặt có chút lười biếng: “Cháo “
Bây giờ cô không muốn ăn gì cả, cũng không biết có phải say máy bay hay không, từ lúc lên máy bay cô đã không ăn gì, đến bây giờ cô chỉ cảm thấy trướng bụng.

Đoạn Kim Thần gọi người phục vụ khách sạn mang cháo và một số món ăn kèm đến.

Đợi đến khi cháo được mang đến, Đường Hoan đã ngủ thiếp đi rồi.

“Đường Hoan, dậy đi” Đoạn Kim Thần khẽ đẩy vai cô và nói với ngữ khí.

dịu dàng.

Đường Hoan đưa tay lên gạt ra, cô lật người rồi tiếp tục ngủ: “Đừng ồn, mệt quá.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui