Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em


Dáng vẻ Đường Hoan ngủ say như một chú mèo con, trong giấc mơ cảm nhận được hơi thở lạ lẫm tiến lại gần, đầu lông mày của Đường Hoan bỗng nhăn lại, chiếc ga giường phẳng phiu bị cô nắm chặt đến mức biến dạng.

Thấy cô như vậy, Đoạn Kim Thần vội vàng đi tới nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, dùng hơi ấm của anh để truyền tới cho cô, như giúp cô xua tan đi cảm giác bất an trong lòng.
Khi bác sĩ tiến hành kiểm tra sức khỏe cho cô, Đoạn Kim Thần yên lặng, từ đầu tới cuối ở bên cạnh cô.

Sau khoảng một giờ đồng hồ, bác sĩ hoàn thành việc kiệm tra, Đường Hoan không hề có chút dấu hiệu nào muốn tỉnh giấc, Đoạn Kim Thần đi theo viện trường tới phòng làm việc.
“Sức khỏe của cô ấy thế nào?” Vốn tiếng anh lưu loát được anh áp dụng, dẫu cho trên người có chỗ nào khác lạ đi chăng nữa thì khí phách quý phái toát ra từ anh vẫn khó mà mất đi được.
Bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn vào báo cáo kiểm tra trên tay, nghiêm túc trả lời: “Cô Đường do đã từng chịu ảnh hưởng của việc bị ngược đãi khiến cô luôn cảm thấy bất an và muốn tự bảo vệ bản thân, tôi đề nghị chờ tới khi tình hình của cô Đường ổn định hơn một chút, tới lúc ấy có thể đưa cô ấy về nhà dưỡng bệnh.
Đây là một dạng của vết thương tâm lý, điều chúng tôi có thể làm được chính là khuyên bảo và khống chế bệnh tình của cô ấy, vết thương trên người cô ấy dường như không có vấn đề gì quá lớn, duy nhất vết thương ở phần chân của cô, đoạn này…”
Kể từ khi Đường Hoan phải nhập viện, đầu lông mày của Đoạn Kim Thần chưa một giây nào được giãn ra.

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, quay trở lại phòng bệnh thấy Đường Hoan vẫn đang ngủ rất say, Đoạn Kim Thần di chuyển tới bên cạnh giường của cô.

Nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của cô, anh nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ.
nhắn ấy, khi không có ai ở đó, đáy mắt anh lại để lộ ra vẻ áy náy tự trách.

Anh thở dài một tiếng, anh thậm chí còn đang nghĩ, nếu như anh không bỏ đi giữa chừng, như vậy có phải cô sẽ không cần phải chịu những điều này rồi không? Còn người nằm trên giường dường như vừa mơ thấy ác mộng, cô nhăn nhó mặt mũi, trán lấm tấm mồ hôi, bàn tay không ngừng dùng lực nắm chặt chiếc chăn.

Sắc mặt của Đoạn Kim Thần thay đổi, nhanh chóng ngồi xuống cạnh giường, đưa tay nắm lấy bàn tay của Đường Hoan.

Cảm nhận được hơi ấm như đang lan tỏa khắp người, khiến cảm xúc của cô dần dần bình phục trở lại, đầu lông mày cũng dần giãn ra.
Chớp mắt một cái một tuần nữa trôi qua, vết thương trên người của Đường Hoan cũng đã tốt hơn rất nhiều, chỉ có điều căn bệnh tự kỷ của cô vẫn chẳng hề có chút chuyển biến, cô vẫn nhất định không chịu mở miệng nói chuyện, ngoại trừ Đoạn Kim Thần ra, cô dường như kháng cự với tất cả những người khác.
Tại sân bay quốc tế, đông nghịt người.
Đường Hoan năm chặt cánh tay của Đoạn Kim Thần, sắc mặt lo lắng nhìn ngó xung quanh, dường như tất cả đối với cô đều vô cùng lạ lẫm.

Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh nhanh bước đưa cô ra khỏi sân bay, di chuyển tới một căn biệt thự nằm ở ven cảng Nguyệt Hồ.
Chiếc xe dừng lại ở trong sân, Đường Hoan xuống xe, đưa mắt nhìn vào căn biệt thự trang hoàng lộng lẫy ở trước mắt, có cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
“Chúng ta tới nhà rồi”
Năm tiếng này khiến đáy lòng Đường Hoan nảy sinh ra chút cảm giác gì đó khác lạ.

Nhà? Đây chính là nhà của cô sao?
Anh nắm tay cô tiến vào phía trong, vừa hay lúc đó dì Đồng đi từ trong nhà ra, nhìn thấy Đường Hoan và Đoạn Kim Thần lập tức tươi cười tiến tới: “Thiếu gia, phu nhân, mọi người…”
Lời của bà còn chưa nói hết, Đường Hoan vừa nhìn thấy dì Đồng chuẩn bị tiến lại gần về phía cô, ngay lập tức nấp sau lưng Đoạn Kim Thần.

Dì Đồng sững sờ, chưa kịp lên tiếng, Đoạn Kim Thần liền kéo cô ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô như đang dỗ dành một đứa trẻ, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, bà ấy là dì Đồng, sau này sẽ là người chăm sóc cho em”
Dì Đồng? Một cái tên quen thuộc, trong lòng cô bỗng cảm nhận được một chút gì đó ấm áp, cô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt tò mò nhìn về phía người phụ nữ mái tóc đã bạc tới nửa đầu ở phía trước mặt.

Kể từ ngày cô chịu tổn thương, ánh mắt cô đối với người khác vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn luôn là đôi mắt e dè lo sợ, nhưng tới hôm nay cô quả nhiên lại dùng một ánh mắt khác khi nhìn vào dì Đồng.

Đôi mắt cô sáng hơn, đây liệu có phải là một dấu hiệu cho thấy bệnh tình của cô sau khi trở về nước sẽ có chuyển biến tốt hay không?
Dì Đồng vẫn chưa khỏi sửng sốt, bà không biết tại sao.
Đường Hoan sau một chuyến đi dài trở về như biến thành người khác, nhưng phận làm người hầu, bà biết rất rõ điều gì nên hỏi và điều gì không nên hỏi.
“Thiếu gia…”
“Nấu cho phu nhân một bát cháo, một lát nữa mang lên đây” Lời nói của dì Đồng còn chưa dứt, Đoạn Kim Thần đã lạnh giọng cắt ngang lời của bà, dứt câu liên đỡ Đường Hoan lên tầng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui